Saturday, March 8, 2008
Một cánh tay cấp bách đưa lên cho tự do dân chủ và anh Lý Tống
Thứ Sáu, ngày 7 tháng 03 năm 2008
Một cánh tay cấp bách đưa lên cho tự do dân chủ và anh Lý Tống
--------------------------------------------------------------
• Nguyễn văn Hoàng (Brisbane)
Nguồn: Hình Việt Nam Nhật Báo
Kính thưa bà con,
Trong cuộc đấu tranh cho cái tên Little Saigon và danh dự của người Việt ở San Jose nói riêng, và trên thế giới nói chung, chúng ta có nhiều mũi dùi.
1. Mũi dùi pháp lý,
2. Mũi dùi vận động chính trị gia cùng giới truyền thông và
3. Mũi dùi sức mạnh quần chúng (People's Power).
Mũi dùi nào cũng phải bén nhọn, và cũng phải đâm hết sức, đâm cho thật sâu.
Nhưng, bên cạnh cái tên Little Saigon và danh dự, chúng ta còn một trách nhiệm, đó là bảo vệ anh Lý Tống.
Thưa bà con,
Chắc ai cũng biết tính anh Lý Tống, người hùng một đi không trở lại, người hùng quyết không quay lui. Chúng ta có thể giúp gì được cho anh ta?
Cuộc chiến pháp lý là cuộc chiến dai dẳng, và cho đến nay chưa đưa ta đến thắng lợi. Tất cả những nghị viên, cho dù, và nhất là, có phạm Brown Act, sẽ không bao giờ, hay không dễ dàng nhìn nhận. Nhìn nhận Madison có đi đêm với họ trước, cũng chính là nhận tội về phần mình. Cho nên mũi dùi này, tuy ta phải đi đến cùng, vừa mất tiền của, vừa không chắc thắng. Và chắc chắn, sức khỏe của anh Lý Tống sẽ không chờ được.
Mũi dùi vận động chính giới và truyền thông thì lại càng phiêu lưu. Từ tháng 11 năm ngoái cho đến nay, chúng ta cũng chỉ có thêm một nghị viên ngã về phía Little Saigon. Còn tờ Mercury thì ra rả những luận điệu bất lợi cho chúng ta. Chừng nào ta mới có 6/11 (đa số nghị viên) ủng hộ Little Saigon, khi mà thế lực tài chính của chúng ta hầu như là zero? Anh Lý Tống cũng không chờ được.
Chỉ còn một mũi dùi duy nhất, mà cũng là sức mạnh vạn năng, đó là dân ý, sức mạnh của quần chúng, và đó là điều mà chúng ta hầu như luôn luôn làm được, ai cũng làm đuợc. Chỉ cần một lít xăng, hay vài đô la mua một cái vé xe bus, mỗi người chúng ta đều có thể đến tòa thị chính, biểu dương sức mạnh của đồng hương, sưởi ấm lòng anh Lý Tống.
Ông Chuck Reed sợ nhất là điều gì? Ông sợ nhất là sự việc này đổ bể lớn ra, và ông ta sẽ bị điều tra. Hiển nhiên, chúng ta ai cũng thấy HĐTPSJ đã hành xử vô cùng bất nhất, và nếu ta đã thấy, thì chắc chắn mọi người, từ ông tòa đến ông thống đốc, bà Clinton, đều thấy được việc làm sai trái của HĐTP SJ, phát xuất từ một động cơ xấu xa.
Trong hoàn cảnh cấp bách này, chỉ có đồng hương, và chỉ cần đồng hương, mỗi người một tay (và hai chân, để đi biểu tình chứ), là danh dự của cộng đồng được vãn hồi, sức khỏe (có thể cả sinh mạng) của anh Lý Tống được bảo toàn, và cuối cùng, cái tên Little Saigon sẽ vĩnh viễn ghi vào bản đồ nước Mỹ.
Chúng ta sẽ hát vang "Khắp nơi trên địa cầu, còn in dấu bước chân VN" và "Thanks America, for your open heart".
Mỗi người một tay và hai chân thôi, ta sẽ thắng.
Có người sẽ quan ngại là "bây giờ HĐTP đã nói sẽ cứu xét bằng cách cho người Việt trong khu thương mại Story Road quyết định tên của khu này rồi, ta còn lý do gì để biểu tình?". Hay, "họ sẽ lập ra một thủ tục hành chánh cho việc đặt tên một khu phố, ta lấy lý do gì để biểu tình"
Kính thưa quý vị, còn chứ, còn rất nhiều.
HĐTP đã nói đi (quyết định tên Saigon Business District) và đã nói lại (xóa tên này). HĐTP đã nói đi, quyết định đặt tên Saigon Business District, mà không qua một thủ tục hành chánh chung, giờ đã nói lại là sẽ tạo một thủ tục hành chánh cho việc đặt một địa danh. Họ muốn thế nào cũng được, và vì vậy đã hành xử vô cùng bất công. Sự bất nhất trong cách xử lý của HĐTP, sự phản dân chủ của họ (không theo ý nguyện của số đông), chính là lý do để chúng ta chống đối.
Và thưa quý vị, họ nói đi rồi nói lại được, thì cũng phải có thẩm quyền nói lại rồi nói đi. Chúng ta không thể ngồi yên, cầm cái lưỡi dao, để họ cầm mãi cái cán, muốn nói sao thì nói, muốn chém vào danh dự của chúng ta thế nào thì chém. Và hơn nữa, chúng ta không thể đợi anh Lý Tống chết rồi mới phẫn uất, mới đấu tranh. Như vậy thì đã quá trễ!
Có người lại lo lắng, sợ giới truyền thông kích bác cộng đồng ta. Thưa, họ đã kích bác từ lâu rồi, và sự im lặng của chúng ta cũng không mua được cảm tình của giới truyền thông Mỹ. Truyền thông thích gì thưa quý vị? Họ thích sự giật gân, sự ồn ào. Truyền thông yêu gì thưa quý vị? Họ ưa tiền tài. Truyền thông không hề thương chúng ta, thích chúng ta vì chúng ta ngồi im, chờ anh Tống chết trong mòn mỏi.
Hiện giờ, trong tư cách người dân, chúng ta chỉ còn có một con đường đấu tranh, một lối để thắng trận này, đó là quyết chí chiến đấu. Nếu ai cũng như anh Lý Tống thì chắc không chỉ là đòi được cái tên Little Saigon, mà ta còn xóa luôn cả cái tên THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH.
Đồng hương San Jose có hai con đường để chọn, một là thụ động, ngồi chờ anh Lý Tống chết cho cái tên Little Saigon, hai là đến trước tòa thị chính, dến trước dinh Thống Đốc, đến trước tòa bạch ốc, vạch ra cho rõ sự bất công của Madison, Chuck Reed, để dành thắng lợi sau cùng.
Nếu ở VN ta thua VC, mà ngay trên đất dân chủ cờ Hoa, khoe khoang đô la xanh đô la đỏ, tự hào là người Mỹ gốc Việt, mà ta cũng thua cho sự bất công, thì thôi, xin hãy đừng tự nhận là dòng giống bất khuất, mấy ngàn năm đánh Tàu đánh Tây, con Hồng cháu Lạc gì cả.
Không ai không muốn dùng lễ đãi người, song đôi khi làm người không thể cúi lom khom mà vái để được sự bình an, như ngàn năm trước người Tàu dùng kiếm, trăm năm sau người Pháp dùng thần công, có vì vái họ, thương lượng với họ mà ta lấy được chủ quyền dân tộc đâu.
Ta dùng cái gì trong cuộc sống dân chủ này để đấu tranh? Thưa, dùng quyền tự do hội họp, tự do phát biểu ý kiến, và tự do biểu dương sức mạnh của quần chúng.
Mỗi người là một cánh tay đưa lên, hỡi đồng hương!
Nguyễn văn Hoàng
Chuck cầu hòa - Ta tấn tới
Chúng ta hãy nghĩ xem vì sao mà Thị Trưởng Chuck Reed lại mang thư đến cho anh Lý Tống, đề nghị anh ngưng tuyệt thực.
Trước khi suy đoán chi tiết, có lẽ chúng ta nên xét về mục đích của một chính trị gia. Mục tiêu của một chính trị gia là đắc cử, giữ quyền lực. Chắc chắn ông Reed không muốn thất cử trong lần tới, và chắc chắn, ông ấy không muốn bị lôi thôi trong khi đang tại chức. Nhưng ông ta có thể gặp rắc rối không?
Chuck Reed và Madison Nguyễn đã phạm sai lầm
Khi người ta sửa, hay thay đổi một quyết đinh, thì ắt là quyết định trước đây có chỗ không phù hợp, hay đã sai. Trong cuộc họp 4/3/08 vừa qua, San Jose City Council đã sửa sai ở ít nhất hai điểm:
1. Xóa đi tên Saigon Business District mà họ đã từng đặt cho khu thưong mại người Việt ở Story Road.
2. Soạn thảo thủ tục đặt tên cho một khu phố ở thành phố San Jose.
Sai lầm của HĐTP cũng đã được chính một nghị viên công nhận, và bốn nghị viên đã ngã về phía ủng hộ Little Saigon.
Nếu đi sâu hơn một chút, sự sai quấy của HĐTP càng lộ rõ khi họ đã đi ngược lại kết quả của thăm dò ý kiến của RDA (Re-Development Agency- Cơ Quan Tái Thiết). Nếu điều tra kỹ, người ta có thể tìm thấy HĐTP San Jose đã hành xử vì các động cơ tài chính, hay chính trị, đi ngược lại với nguyên tắc dân chủ của Hoa Kỳ, hay nói chính xác hơn là hai vi. Madison Nguyễn và Chuck Reed đã phạm sai lầm lớn.
Như vậy, điều hiển nhiên là Chuck Red và Madison Nguyễn đã lâm vào hiểm cảnh, cho dù đến nay họ vẫn có thể ngụy biện, che giấu đi cái sai, hay phi dân chủ của họ. Nhưng một khi sự việc nổ lớn, thí dụ như anh Lý Tống có mệnh hệ nào, hay sự phẫn uất của dân chúng lên đến tột độ, đưa đến những cuộc biểu tình lớn hơn, thì tương lai của ông Chuck Reed sẽ hoàn toàn bế tắc.
Như vậy, thực sư. Chuck Reed đang ở vào thế yếu, dù là cầm cán. Tuy cầm cán, HĐTP chỉ có được 7 nghị viên và khoảng 500 người Việt ủng hộ. Trong khi đó, bên cầm lưỡi là khoảng 7,000 đến 10,000 đồng bào, đó là chưa kể những người ủng hộ tên Little Saigon mà không có mặt trong buổi biểu dương ngày 2/3/08 vừa rồi.
Bây giờ ta hãy đi vào phần phân tích chi tiết.
Chuck Reed cầu hòa vì đang ở thế yếu
Phàm khi hai bên đang đối nghịch nhau, bên nào muốn cầu hòa tức là bên ấy đang ở vào thế lâm nguy, hoặc ít ra không còn ý chí chiến đấu. Tuy vẫn có trường hợp bên muốn thương lượng chỉ có mục đích là đưa ra tối hậu thư trước khi "tổng tấn công", nhưng trong trường hợp này ông Chuck Reed không có cái gì để "tổng tấn công" anh Lý Tống, hay đồng hương cả.
Sự thật đã hiển nhiên là ông đang ở thế bị động, thế yếu, vì biết rằng trận chiến càng nổ lớn, càng kéo dài thì càng bất lợi cho ông tạ
Hiện chúng ta chưa biết cô Madison, hay tài phiệt, thương gia nào đó có nắm được nhược đểm nào của ông Chuck Reed hay không, và nhược điểm ấy, nếu có, thì lớn như thế nào, có thể gây thiệt hại cho ông ta ra sao. Song chúng ta có thể đoán được cách xử lý vu. Little Saigon vụng về của ông ta dư sức làm hư tiền đồ chính trị của ông, tức là làm tiêu tan mục tiêu phấn đấu của một chính trị giạ
Về phần Madison, chúng tôi không đề cập đến vì ngoài việc nắm tẩy của Chuck Reed, Madison chỉ là một "thây ma chính trị" như thi sĩ Nguyễn Chí Thiện đã nói. Madison không còn giá trị nào nữa sau vụ này, vì nhiệm kỳ sau chắc chắn y thị sẽ bị thất cử, nếu còn dám trở ra tranh cử.
Về phía ta
Còn phía chúng ta thì không có gì để mất, trừ sức khỏe của anh Lý Tống.
Anh Lý Tống thì đã dứt khoát một đi không trở lại.
Vậy thì phía đồng hương cần phải làm gì để vừa thắng trận Little Saigon, vừa giữ được sức khỏe (hay tính mạng) của anh Lý Tống?
Tương lai Chuck Reed bây giờ như chỉ mành treo chuông, chỉ cần một ngọn gió mạnh là đứt. Để đạt được hai mục tiêu trên, tên Little Saigon và mạng anh Lý Tống, việc chúng ta cần làm là thổi thêm một cơn gió. Cũng chưa chắc ngọn gió cần phải thổi, vì nếu không bị nắm tẩy quá lớn, Chuck Reed sẽ đầu hàng để bảo toàn tương lai, hay ít nhất cũng để giảm thiểu thiệt hại của cá nhân ông tạ
Không dám đưa đề nghị cùng đồng hương và quý vị lãnh đạo cộng đồng San Jose, song nếu như được đưa ý kiến cá nhân, chúng tôi thiết nghĩ ta cần làm hai việc:
1. Thổi thêm một ngọn gió, tức là tổ chức một cuộc "tổng tấn công" mới;
2. Bên cạnh đó, cho ông Chuck Reed một lời khuyên trước khi có cuộc tổng tấn công.
Trước áp lực này, Hội Đồng Thành Phố, và đặc biệt là Chuck Reed sẽ phải nhượng bộ.
Đó là thiển ý, suy ra từ việc Chuck Reed gởi thư cầu hòa cho anh Lý Tống
Trân Trọng
Nguyễn văn Hoàng
(Brisbane)
http://www.vietvungvinh.com/Portal.asp?goto=VietNam/2008/20080307_03.htm