Friday, March 6, 2009

“NẾU KHÔNG GIAN LẬN, BÀ MADISON SẼ THẢM BẠI”

06-03-2009, 07:40
vietland
Điều Hành

“NẾU KHÔNG GIAN LẬN, BÀ MADISON SẼ THẢM BẠI”

Đó là điều mà kẻ viết bài này luôn khẳng định. Sự khẳng định này được Hoàng Thế Dân, một đảng viên cao cấp của Việt Tân xác nhận: "…

Khi mà cái biến chuyển này trở thành ballot là ông sẽ vùi dập, vùi dập cái ballot đó”. “Ông” đây là ông thị trưởng Chuck Reed. Nói về tư cách đại diện cho dân của ông Chuck Reed, Madison và 5 nghị viên khác, Hoàng Thế Dân xác nhận: "Người ta ôm nhau mà sống. Đừng có đạo đức hóa hay lý thuyết hóa rằng những người này là công bộc, những người này phải có bổn phận thế này, thế nọ. Sinh hoạt chính trường là ôm nhau mà sống”. Kiêm Ái cũng đã lưu ý độc giả là từ ngày Hoàng Thế Dân nói những điều trên, không có ai lên tiếng đính chính và vẫn tín nhiệm Hoàng Thế Dân trong vai cố vấn cho Madison Nguyễn. Sự gian lận đã bị chính Madison và Chuck Reed xác nhận khi 2 người này đề nghị lên HĐTP “tất cả cử tri sẽ bầu bằng thư” để rồi sau đó bị phản đối quyết liệt họ mới lên đài Quê Hương chối bai bải rằng đó chỉ là tin đồn.

Với tư cách chỉ biết “ôm nhau mà sống”, với chủ trương lấy quyền lực vùi dập một sắc dân khi một đồng nghiệp của họ bị recall, thử hỏi một sắc dân như sắc dân Việt Nam làm sao chống lại những thế lực đó. Có điều, thế lực đó là thế lực của kẻ ác.. Ác vì dùng những mọi thủ đoạn dù là bất chính như lời nói của Thượng nghị sĩ McCain: “Kẻ ác đã thắng”.

Tại sao biết rằng phải đối đầu với những kẻ quyền lực “ôm nhau mà sống”, một tập đoàn đã tỏ lộ mưu toan dùng gian lận để bảo vệ chiếc ghế cho nhau mà người Việt tị nạn Cộng Sản vẫn đưa cuộc chiến đến Recall để rước thất bại? Chấp nhận một cuộc chiến không cân sức như vậy, người Việt đã nói lên cho cả thế giới thấy quyết tâm VÌ LẼ PHẢI, VÌ CÔNG BẰNG người Việt tỵ nạn cộng sản không lùi bước, để mọi người nhận rõ sự thật bản mặt phản dân chủ tại San Jose. “Thất bại là mẹ thành công”. Trong những lần bầu cử sau này, “tập đoàn ôm nhau mà sống” sẽ bị đối thủ của họ vạch ra cho cử tri biết. Và lúc đó, những mánh khóe gian lận sẽ bị đối thủ của họ có đủ kinh nghiệm, tiền bạc, hậu thuẫn để đưa ra ánh sáng những gian lận này, lúc đó chẳng những họ sẽ thất bại mà mặt nạ của họ bị đối thủ họ lột ra. “Mẹ thành công” của chúng ta ở đó, hơn nữa, thành công hay thất bại, chúng ta phải luôn luôn đứng về chính nghĩa, đó là đạo làm người.

Ông Thị Trưởng Chuck Reed đại diện cho Madison Nguyễn và 3 nghị viên khác đã nói “Saigon Business District là cái tên về chót theo kết quả cuộc thăm dò của Cơ Quan Phát Triển Thành Phố, nhưng là một cái tên đáng chọn để tránh gây chia rẽ trong cộng đồng”. Lời tuyên bố của ông Chuck Reed, thị trưởng San Jose, lời dọa cắt trợ cấp của đài Đỗ Vẫn Trọn, Bản Lên Tiếng Our Voice mà đài Quê Hương đã gian dối phát đi, vụ ăn cắp 92 chữ ký của các thương gia mà các thủ phạm Henry Le và Madison Nguyễn, Sam Liccardo đã làm sẽ là cái “Nghiệp” mà họ phải trả trong tương lai gần. Vì không có ai dại dột dùng thiểu số, bỏ đa số để “tránh chia rẽ”. Muốn tránh chia rẽ phải tuân theo nguyên tắc dân chủ: thiểu số phục tùng đa số, nguyên tắc này là nấc thang đưa tất cả những ai ứng cử chiến thắng đối thủ. Từ nay, Chuck Reed sẽ sống trong ân hận vì lời nói của ông ta tự đánh rớt mình trong tất cả các cuộc tranh cử còn lại trong đời mình, ông ta đã chọn thiểu số cho mình trong các cuộc tranh đua tương lai. Ngoài ra, trong cuộc đấu tranh cho dân chủ lần này, lằn ranh Quốc Cộng đã rõ, chính tà đã được phân rẽ, đồng hương đã thấy những bộ mặt làm ăn với cộng sản, làm lợi cho cộng sản, thân cộng, thậm chí làm tay sai cho cộng Sản đồng loạt về hùa với Madison, đã thấy những gương mặt chống Cộng đạp mưa đội nắng đứng lên. Đó là một thắng lợi rất cần thiết cho tương lai.

CUỘC CHIẾN ĐÁNG LẼ KHÔNG CÓ.

Sau hơn 30 năm định cư trên thành phố San Jose, lần đầu tiên người Việt tị nạn Cộng Sản đã có một nghị viên người Mỹ gốc Việt ngồi trong Hội Đồng Thành Phố (HĐTP), ai là người Việt Nam mà không hãnh diện? Nhưng “tiếc công anh vun xới cây mè, mè vừa ra trái con chim què nó đậu lên”, Madison Nguyễn đã phản bội dân chủ, đã thể hiện tà đạo, đã dùng địa vị của mình để phản lại đồng hương, phản lại lẽ phải. Madison Nguyễn đã tự đặt ra cho mình một mục tiêu bất chính rồi dùng tất cả những phương thế tà đạo để bảo vệ con đường bất chính đó, đưa người Mỹ gốc Việt đến những đắng cay chua xót, buộc lòng người Việt phải cắt bỏ mụn nhọt trên thân thể và đành phải truất phế kẻ mà chính mình đã đưa lên. Do đó, thay vì hãnh diện, lại phải tủi nhục, phải bất đắt dĩ phế bỏ.

Cuộc chiến đáng lẽ không có, nếu như ông Chuck Reed và Madison không có lập trường phản dân chủ: chọn cái cái thiểu, bỏ cái đa. Và luật sư Đỗ Văn Quang Minh đã đặt câu hỏi: Little Saigon về nhất, Saigon Business District đứng chót, tại sao lại bỏ cái đứng nhất mà chọn cái đứng chót?. Và hơn 2 ngàn người đã trả lời: bãi nhiệm người chọn cái đứng chót. Thế là cuộc chiến bắt đầu, một cuộc chiến đáng lẽ không có.

- Tại sao người Việt lại bãi nhiệm người Việt? Ông Nguyễn Văn Tần đã có câu trả lời chính xác: tôi thương anh nhưng anh có thương tôi không? Ai theo tà đạo thì phải vứt bỏ dù người đó là kẻ thân thuộc. Cái ghế nghị viên khu vực 7, chiếc ghế dân biểu, nghị sĩ, tổng thống phải được dành cho bất cứ ai tôn trọng lẽ phải, không phản bội cử tri và có khả năng, không phân biệt màu da, chủng tộc, sắc dân, v.v... Người Việt không bãi nhiệm người Việt là lập luận của những kẻ tôi tớ Việt Cộng khi chúng lấy từ lập luận tương tự; Xin hỏi tại sao Việt Cộng cũng là người Việt mà chúng ta lại chống đối chúng?

- Tại sao không đợi hết nhiệm kỳ? Xin hỏi quý vị có can đảm ôm cọp mà ngủ không? Còn gần 2 năm nữa, một thời gian đủ để cho một kẻ phản bội dở nhiều trò bất chính, tại sao lại chịu đựng sự bất chính? Tại sao lại để cho kẻ ác tiếp tục hoành hành? Và dù cho còn một ngày cũng phải nói lên chính nghĩa.

- Giải quyết mối hận thù? Có hận thù trong vấn đề này sao? Những kẻ binh vực cho Madison Nguyễn mà đứng đầu là ông Vũ Văn Lộc cho rằng: “Tất cả những vị dân cử từ liên bang, tiểu bang và thành phố đều cho rằng khi đấu tranh cho một danh hiệu, họ không có ý kiến. Nhưng vì lý do này mà tiến tới recall thì dù thành công, họ vẫn cho rằng lạm dụng dân chủ để giải quyết mối hận thù”. Đây là một câu tiêu biểu cho những lập luận cho rằng recall là để trả thù, vì thế chúng tôi xin phân tích câu nói này để giải đáp chữ hận thù ở trong cuộc đấu tranh này. Cựu đại tá Vũ Văn Lộc đã nói một câu rất hàm hồ và ấu trĩ về kiến thức. Làm sao ông ta biết “Tất cả những vị dân cử đều có chung một ý nghĩ? Ý nghĩ đó thể hiện qua báo chí, truyền thanh, truyền hình, v.v… hay tại đâu? Xin thưa tại trong chính cái đầu không bình thường của ông Vũ Văn Lộc. Bất cứ cuộc bãi nhiệm nào cũng là “lạm dụng dân chủ để giải quyết mối hận thù” hay sao? Mối hận thù nào giữa Madison Nguyễn và cộng đồng Việt Nam? Cộng đồng Việt Nam đã đưa Madison Nguyễn lên, Madison Nguyễn đã phản bội Cộng đồng khi lập luận ngoan cố rằng dù cái tên Little Saigon đứng nhất, cái tên Saigon Business District đứng chót nhưng cái tên SBD nên chọn để tránh gây chia rẽ. Và cộng đồng đã phản đối lập luận phản dân chủ này. Trong quá khứ, cộng đồng Việt Nam hay người Việt tỵ nạn cộng sản đã KHÔNG THAM PHÚ PHỤ BẦN thì nay, cộng đồng Việt Nam cũng không nhận tiền của ai, không có giới tài phiệt yểm trợ. Ai cùng chung đường với cộng đồng, cộng đồng wellcome, ai không cùng chung đường, dù có vàng bạc cũng không mua chuộc được. Hận thù ở đâu, Vũ Văn Lộc cũng như những kẻ binh vực Madison không nêu lên được.

- Madison Nguyễn có lỗi gì mà phải bãi nhiệm? Ngoài phản bội dân chủ (chọn thiểu số, bỏ đa số), lấy quyền lợi của người Việt phục vụ cho 2 cá nhân Nguyễn Xuân Ngãi và Tăng Thành Lập, Madison còn biểu hiện những tư cách xấu xa như nói dối, khinh bỉ đồng hương, nhất là những người đáng bậc cha chú, ông bà Madison. Gọi họ là những kẻ ăn không ngồi rồi, là gánh xiệc. Sao cộng đồng lại để kẻ nói láo đại diện cho mình? Hóa ra cộng đồng Việt Nam là những kẻ nói dối sao? Ngoài ra còn có những thủ đoạn bỉ ổi: phạm luật brown Act, đưa đề nghị gian dối như tất cả cử tri sẽ bầu bằng thư để có cơ hội gian dối như đảng Dân Chủ đã làm, âm mưu cùng Henry Le tức Lê Văn Hướng ăn cắp chữ ký của 92 thương gia để đưa thỉnh nguyện lên HĐTP loại bỏ đặt tên cho khu thương mại trên đường Story, nhất là chống người chống Cộng với câu nói “cư dân và thương nhân trong vùng không ưa Little Saigon vì nó hàm ý chống Cộng”, trong khi tất cả các cuộc thăm dò đều cho biết họ thích tên Little Saigon. Mưu mô với Chuck Reed và một vài nghị viên khác dùng quyền lực đè bẹp cộng đồng Việt Nam.

- Madison có ngoan cố không? Suốt thời gian qua, cộng đồng mà đại diện là UBBN đã đưa ra biết bao nhiêu bằng cớ cụ thể để chứng minh 2 điều, một là cái tên Little Saigon không có hại cho thành phố, trái lại, chỗ đứng của tên này ở nơi dành để vinh danh người Việt tị nạn là xứng đáng nhất vì nó tượng trưng cho thủ đô VNCH, một quốc gia tự do dân chủ mà người Việt tỵ nạn cộng sản đã được sinh ra, lớn lên và hết lòng bảo vệ. Hai là Little Saigon đã được đa số người Việt chọn ngay trong bản tuyên bố chung của HĐTP cũng công nhận “Little Saigon là tên được đa số người Việt yêu chuộng”. Một cuốn sách cũng không đủ để kể những sự sai trái của Madison.

- Có phải chỉ vì cái tên? Nói chỉ vì cái tên Little Saigon mà cuộc đấu tranh chống bãi nhiệm Madison Nguyễn được thực hiện thì cũng như việc một con trâu bị đánh cắp, người điều tra tìm được cái cọc, người ta thấy sợi dây và từ sợi dây người ta thấy tên ăn cắp cái cọc, ăn cắp luôn con trâu! Nói như vậy có nghĩa là trước việc chọn tên Little Saigon, trong vụ Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng, Madison Nguyễn đã chứng tỏ cô ta đã lợi dụng cộng đồng để mang quyền lợi đến cho cá nhân bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi như “sở dĩ cháu giao dự án này cho bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi “vì năm ngoái khi cháu ra ứng cử bác sĩ Ngãi đã giúp cháu rất nhiều”. Hoặc gian dối và khinh rẻ cộng đồng như “muốn vào trong board director phải tốn nhiều tiền, những người ngồi trong board đã đóng rất nhiều tiền, nhưng sau đó lại cho rằng “nói vậy chứ chưa ai đóng đồng tiền nào cả”. Hoặc nếu cháu tiết lộ cho cộng đồng biết thì phạm luật. Buổi họp ngày 20.10.2006 đã chứng tỏ Madison phản bội cộng đồng, nhưng cộng đồng bỏ qua, cho đến khi lần thứ 2, Madison lợi dụng cộng đồng để phục vụ Tăng Thành Lập, đụng chạm đến lập trường chống Cộng của đại đa số người Việt tị nạn Cộng Sản và ngoan cố không gặp gỡ cộng đồng để giải quyết, dùng những mánh khóe gian lận như vụ 15 cá nhân và đoàn thể ủng hộ cô ta, trong đó có nhiều người rút tên ra cũng không được cô ta tha, lại nói dối với HĐTP là có nhiều ngàn người ủng hộ cô ta, như trong Bản Lên Tiếng (Our Voice) có nhiều người bị ghi tên vào, có nhiều người “bị trùng tên”, v.v… nhất là vụ ăn cắp 92 chữ ký của Lê Văn Hướng. Tên này thú nhận có sự đồng lõa (hay chủ mưu) của Madison khi hắn ta nói nhnữg người ký tên đã có cho Madison biết (they spoke to Madison). Lúc đó, 2 ngàn đồng hương mới quyết định bãi nhiệm Madison.

HẬU QUẢ HAY KẾT QUẢ?

- Chia rẽ hay phân rẽ: Những kẻ binh vực Madison thường đưa ra lập luận cuộc bãi nhiệm Madison Nguyễn làm chia rẽ cộng đồng. Không. Cuộc đấu tranh này làm cho những người chống Cộng đoàn kết hay trở lại đoàn kết với nhau, và những phần tử thân cộng, làm ăn với Việt Cộng cũng tập trung nỗ lực binh vực cho Madison Nguyễn, một kẻ không thích tên Little Saigon chỉ vì nó hàm ý chống Cộng. Nó phân rẽ chứ không chia rẽ. Phân rẽ những người chống Cộng với những phần tử thân cộng. Trong bữa tiệc mừng Xuân của đồng hương Quảng Trị ngày 1 tháng 3 năm 2009, tại nhà hàng Grand Fortune, ông Nguyễn Vạn Bình, chủ báo Ý Dân đã có ý kiến với kẻ viết bài này và anh Xuân Nam, cuộc bãi nhiệm này khiến cho 2 bên được phân biệt rõ rệt. Một bên là thân hay tay sai cộng sản và bên kia là những người chống cộng. Đây là một nhận xét chính xác.. Cá nhân Kiêm Ái cũng đã nhiều lần chứng minh để độc giả, đồng hương thấy nhũng kẻ ủng hộ Madison Nguyễn hầu hết là những kẻ công khai làm lợi cho Việt cộng. Sự phân rẽ này gần như hoàn toàn. Từ những Nguyễn Xuân Ngãi, Đỗ Vẫn Trọn, Hoàng Thế Dân, Lê Văn Hướng, v.v… cho đến kẻ đã “gác kiếm” như Vũ Bình Nghi cũng nhảy ra binh vực Madison với những lập luận đầu Ngô mình Sở, những kẻ tự cho mình đứng ngoài cuộc như Vũ Văn Lộc, Phạm Phú Nam đã chối bỏ vai trò binh vực Madison Nguyễn từ đầu, cũng nhảy ra viết một bài mong cứu chiếc ghế 3 chân của Madison Nguyễn. Tiếc thay, bài viết của Vũ Văn Lộc đã thể hiện, đã đại diện cho những kẻ ném đá dấu tay, nay phải xuất đầu lộ diện.. Chỉ có 2 kẻ hình như không ở trong phe tay sai Việt Cộng, nhưng thờ chủ nghĩa săn tiền, đó là Cao Sơn và Phạm Lễ. Tiếc rằng phe bãi nhiệm Madison Nguyễn không có tiền, mà dù có tiền cũng không mua những kẻ này, nên bị 2 kẻ này tấn công, chúng nhào vào binh vực Madison chẳng khác nào những con thiêu thân lao vào ngọn đèn. Sự phân rẽ giữa chính và tà, giữa chống cộng và thân cộng còn thể hiện qua hành động, bên chống cộng chỉ dùng những sự thật để chứng minh việc làm của mình, còn bên binh Madison Nguyễn chuyên dùng dối trá và bạo lực, dùng thế lực của kẻ có quyền thế để vùi dập lẽ phải.

Sự phân rẽ giữa chống cộng và thân cộng khiến cho trên dưới mười chương trình phát thanh chống cộng hay tự do tôn giáo thuê giờ trên đài phát thanh Quê Hương đã rút ra khỏi đài này, một sự phân rẽ giữa một đài phát thanh chống cộng biến chất và những kẻ giữ vững lập trường chống cộng. Sự phân rẽ này khiến cho Khu Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị và Ban Đại Diện Cộng Đồng Bắc Cali. hợp tác chặt chẽ hơn, khiến cho những phần tử thầm lặng đứng lên mà con số 10 ngàn người tham dự cuộc biểu dương lực lượng ngày 2.3.2008 đã chứng minh, 4,775 ngàn chữ ký bãi nhiệm được công nhận hợp lệ đã nói lên sự kết hợp giữa khối thầm lặng và những kẻ đấu tranh chống cộng.

Lâu nay, những tên tay sai Việt cộng thường cho rằng khối thầm lặng thuộc về chúng! Nhưng, cuộc đấu tranh này đã tách chúng khỏi khối thầm lặng. Ủy Ban Bãi Nhiệm Madison Nguyễn đã thu góp 7 ngàn chữ ký trong một thời gian kỷ lục, Cơ Quan Bầu Cử Quận Hạt Santa Clara đã chứng thực trong số 5,180 chữ ký họ “lọc” được 4,775 người có chữ ký hợp lệ, và trong bất cứ cuộc tập họp nào của phe Madison Nguyễn, sự hiện diện của người Việt chỉ là con số đếm trên đầu ngón tay. Cuộc đấu tranh này là cơ hội tốt nhất để cho những người, những cá nhân, đoàn thể thực tâm chống cộng kết hợp với nhau. Đó là kết quả tốt đẹp nhất cho cuộc đấu tranh này.

Cuộc đấu tranh này khiến cho các sắc dân khác nhận chân được giá trị đích thực của người Việt tị nạn cộng sản. Người Việt đến xứ này không những chỉ làm cho quốc gia Hoa Kỳ tiến bộ về các mặt kinh tế, giáo dục, khoa học, v.v… nhưng còn đóng góp với dân chúng Hoa Kỳ để bảo vệ và làm mạnh mẽ nền dân chủ sẵn có. Có một công tâm cao nhất là sẵn sàng loại bỏ những phần tử xấu xa, dù đó là người Việt Nam làm cho những những vị dân cử tương lai phải lượng sức mình trước khi ứng cử và làm tròn phận sự đại diện cho dân trong khi thi hành sứ mạng đại diện cho cử tri.

Thắng không kiêu, bại không nản. Nếu chúng ta không thắng ngày 3.3.2009, chúng ta sẽ thắng vào tháng 11.2010. Tóm lại CHÍNH NGHĨA SẼ THẮNG .

Kiêm Ái

http://www.vietland.net/main/showthread.php?t=5665

---