Thursday, September 4, 2008

Sự Thật Không Thể Chối Cãi



Sự Thật Không Thể Chối Cãi

------------------------------------------------------

Mặc dù thời hạn chót là ngày 13 tháng 9 năm 2008, nhưng vào lúc 1 giờ 52 phút trưa ngày 29 tháng 8 năm 2008, ông Lê Lộc và một số quí vị trong Ủy Ban Bãi Nhiệm nghị viên Madison Nguyễn đã đến văn phòng bà Lee Price, Thư ký thành phố San Jose, đệ nạp danh sách chữ ký cử tri khu vực 7 đã ký tên bãi nhiệm bà Madison theo luật định. Như vậy, Ủy Ban Bãi Nhiệm đã chấm dứt việc thu nhận chữ ký trước hai tuần lễ.

Trả lời phỏng vấn của các cơ quan truyền thông liên quan tới số chữ ký mà Ủy Ban Bãi Nhiệm đã đệ nạp lên văn phòng Thư ký thành phố. Ông Lê Lộc cho biết, tổng số chữ ký Ủy Ban đã xin được trong gần 4 tháng tổng cộng trên 7,000. Tuy nhiên, một tuần trước ngày đệ nạp, Ủy ban đã kiểm soát lại và quyết định loại ra 2,000 chữ ký. Vì vậy, con số chính thức Ủy Ban đệ nạp lên văn phòng Thư ký thành phố là 5,181 chữ ký. Bà thư ký thành phố, Lee Price, đã đóng dấu ngày, giờ và ký nhận số chữ ký này, sau đó, bà sẽ chuyển giao qua Hội Đồng Bầu Cử quận hạt Santa Clara, để nơi đây kiểm nhận lại trong vòng 30 ngày.

Khi đề cập đến số 2,000 chữ ký bị loại bỏ. Ông Lê Lộc cho biết vì những lý do sau đây:

- Có người cho chữ ký tới hai lần.
- Có người cư ngụ ngoài khu vực, nhưng nôn nóng muốn bãi nhiệm bà Madison nên cũng cho chữ ký.
- Có người đã di chuyển ra khỏi khu vực rồi, nhưng còn trở lại cho chữ ký.
- Và đặc biệt phần đông là đồng bào hiện đang ngụ trong khu vực, nhưng vì vội vã nên đã ghi thiếu một, hai chi tiết cần phải có.

Khi được hỏi về con số 366 chử ký cần xét lại (double check). Thì ông Lê Lộc giải thích, đây là số chữ ký mà các cử tri đã nhờ các anh, chị trong Ủy Ban Bãi Nhiệm giúp đở viết giùm - điều này được luật cho phép, vì họ là những người nằm trong những trường hợp như sau:

- Tay run viết không được.
- Mắt mờ đọc, viết không được rõ ràng.
- Hay bị một khuyết tật nào đó nên chính bản thân không đủ khả năng thực hiện quyền lợi của một cử tri.

Do đó, vấn đề bà Lee Price nói cần xét lại (double check) là điều cần thiết theo luật định, chớ không phải là đã loại bỏ như ông Nguyên Khôi của bà Đoàn Trang đài Quê Hương vào sáng ngày thứ Bảy 30 tháng 8/08, đã mừng rỡ hô toáng lên rằng, ngay phút đầu bà Lee Price đã loại ra trên 380 chữ ký bất hợp lệ. Thiệt là hết nước nói, “cà cuống tới chết đít vẫn còn cay”.

Nói chung dù với con số 2,000 chữ ký đã được loại ra, nhưng với tổng số còn lại 5,181 cũng đã cho thấy cử tri trong khu vực 7 muốn bãi nhiệm bà Madison vượt qua con số cần thiết.

Với con số 5,181 vượt quá xa con số ấn định là 3,162 đã cho thấy ngày tàn sự nghiệp chính trị của bà Madison đang đến gần kề, vì ai cũng nhận ra, cho dù xác suất có sai chạy 10% đi nữa, thì túc số chữ ký ở giai đoạn I cũng đủ để tiến trình bãi nhiệm bước sang giai đoạn II. Giai đoạn II là giai đoạn đưa tên bà Madsion lên phiếu bầu (ballot) để hỏi ý kiến toàn thể cử tri khu vực 7 rằng, muốn (yes) hay không muốn (no) bãi nhiệm bà nghị viên này.

Với bản chất mở miệng ra là nói láo. Với bản năng làm việc thiếu trong sáng. Và với kinh nghiệm tự rút ra từ bản thân là “suy bụng ta ra bụng người” như vụ 92 chữ ký giả của ông bánh mì Lê Văn Hướng. Bà Madison đã trả lời phỏng vấn của ký giả John Woolfolk, báo San Jose Mercury News trong bài báo tựa đề: “Những đối thủ của Madison Nguyễn nộp thỉnh nguyện bãi nhiệm - nếu chữ ký hợp lệ, năm 09 bầu lại Nguyễn (Madison Nguyễn opponents turn in recall petitions – if signatures valid, ’09 vote on Nguyen) ngay buổi chiều ngày 29/8/08, đại ý bà ta đã nói: “Bãi nhiệm là việc làm mất thời giờ và không dễ gì thành công.

Ngay lúc này, tôi (bà ta) không bận tâm đến số chữ ký, vì còn phải đợi xem những chữ ký đó có thật hay không. Tôi (bà ta) tin rằng sẽ đánh bại bãi nhiệm nếu nó được đưa lên phiếu bầu (ballot). (Bà cho rằng) Bãi nhiệm được đưa lên phiếu bầu (ballot) là việc làm tốn hao tài nguyên thành phố, số tiền mà thành phố có thể dùng để làm những chuyện khác có lợi hơn cư dân”.

Lẽ ra tới giờ phút này, dù muốn hay không muốn, bà Madison phải chấp nhận sự thật. Bởi vì, sau thời gian dài suy nghĩ vẩn vơ, bày đủ thứ mưu, tính đủ thứ kế để níu kéo địa vị, với sự hỗ trợ của những thế lực ngoại lai. Hôm nay, bà đã thấy rõ lòng cử tri khu vực 7 muốn gì và bà đã thất bại lần nữa.

Nhìn lại mấy tháng qua, ngoài nỗ lực triệt hạ uy tín Ban Đại Diện Cộng đồng, uy tín Ủy Ban Vận Động chọn Tên Little Sàigon, Phong Trào Cử Tri San Jose Đòi Dân Chủ và đặc biệt là uy tín của Ủy Ban Bãi Nhiệm, phía bên “Anti Recall Madison” đã dùng đài phát thanh Quê Hương, đài Sóng Việt, đài Sài Gòn, đài truyền hình Quê Hương, và báo Tin Việt News, báo VTime, còn ra sức ca tụng “công đức” của bà Madison để dối gạt dư luận.

Riêng bản thân bà Madison trong các báo điện tử, trong mailer gởi đến cử tri khu vực 7, trên các quảng cáo, bà Madison cũng đã tự vẽ vời, dàn dựng biến mình thành một thần tượng của cư dân khu vực 7 bằng những luận điệu không chính xác và không có thật. Chẳng những vậy, bà Madison còn đưa ra những tên tuổi ngoại quốc để hù dọa Cộng đồng Việt Nam tỵ nạn nhỏ bé, bằng những hình thức như:

- Dùng hình ảnh thị trưởng Chuck Reed và đám thuộc hạ xuống quán cà phê đèn màu Paloma tuyên bố “vùi dập” bãi nhiệm, “vùi dập” cộng đồng.

- Dùng lá thư ngồi viết ra từ phòng lạnh của ông dân biểu Mike Honda, một người chẳng chút liên hệ gì với cư dân khu vực 7, làm lá chắn của sự khoe khoang.

- Dùng hệ thống chi bộ đảng Dân chủ quận hạt Santa Clara do ông Steve Preminger lãnh đạo lấy đó làm sức mạnh để hù cộng đồng VN.

- Dùng hệ thống Công Đoàn Lao Động Vùng Nam Vịnh của bà Pheadra Ellis-Lamkins - một tổ chức sẳn sàng bạo động với lời hăm dọa “punch them” nghĩa là “thoi chúng nó” để đàn áp tinh thần cử tri khu vực 7.

Nhưng than ôi! Với con số 147 người xin rút tên bãi nhiệm (chưa chắc đã có trong danh sách 5,181 chữ ký do UBBN đã nộp), đã làm các thành phố khắp miền Bắc Cali ngạc nhiên so với số lượng CỬ TRI KHU VỰC 7 muốn bãi nhiệm bà.

Với kết quả có 147 người trong khu vực 7 đang ủng hộ bà Madison. So với những sự khoe khoang thành tích, là bà đã CẤP cho 700 gia đình có nhà housing, đã TẠO RA 1000 việc làm cho cư dân trong khu vực 7 và những việc làm hữu ích khác… Thì lẽ ra, số người mang ơn bà phải ĐI VẬN ĐỘNG để những người sốt sắng rút tên chống bãi nhiệm phải lên đến con số hàng ngàn chớ không phải chỉ vỏn vẹn có 147, đã làm người ta sửng sốt, ngạc nhiên. Chẳng những vậy, bà Madison còn có cả thế lực của ông thị trưởng, của năm, bảy nghị viên thành phố, của ông dân biểu, của bà giám đốc Công đoàn Lao động, của ông chủ tịch đảng Dân chủ hỗ trợ là những yếu tố đáng kể.

Với con số 147 người rút tên xin bãi nhiệm đã chứng minh cho thấy:

Thứ nhứt: Lời nói của các nhà “lãnh đạo” như thị trưởng Chuck Reed, như ông dân biểu Mike Honda, các ông nghị viên như ông Sam Liccardo, ông Forrest Williams, ông Pete Constant, ông Steve Prerminger, và các bà như Judy Chirco, bà Pheadra Ellis-Lamkins là những lời nói vô giá trị, không được ai nghe, không ai nể trọng, vì đó là lời nói của “bọn thực dân mới”, đang toa rập hủy hoại tinh thần dân chủ, tinh thần pháp trị của Hiến pháp Hoa Kỳ.

Thứ hai: Những công lao bà Madison đã kể ra CHỈ LÀ SỰ PHỈNH GẠT đồng bào, vì người thừa hưởng những gì mà bà Madison làm chỉ là những người giàu có như ông Tăng Lập hay ông Nguyễn Xuân Ngãi. Cái tẩy của bà Madison đã bị lật, và ai cũng biết người được hưởng housing không phải do bà Madison cấp cho. 1000 công ăn việc làm tại khu The Plant Shopping Center cũng không phải do bà Madison tạo ra. An ninh thành phố mỗi ngày mỗi tệ. Và vấn đề 2 triệu 8 trăm ngàn thành phố dự định tài trợ thành lập Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng Việt Nam, vì quyền lợi cá nhân bà Madison đã toa rập với BS Nguyễn Xuân Ngãi khiến cho dự án này đã bị trì trệ, dậm chân tại chỗ.

Thứ ba: Sự hỗn hào, thiếu đạo đức của Madison đã không được cộng đồng Việt Nam chấp nhận trong truyền thống của một dân tộc lấy căn bản Nhân - Nghĩa -Lễ - Trí - Tín để xử thế.

Thứ tư: Sự đố kỵ với cái tên “Little Sàigòn” đã cho mọi người thấy được tư tưởng chínhh trị của bà Madison không còn cần thiết trong sinh hoạt của một Cộng Đồng Việt Nam chống cộng.

Theo sự nghiên cứu của các nhà sinh vật học thì chó con sau khi lọt lòng mẹ được ba ngày thì chúng mở mắt. Nhưng với bà Madison, người đã có 33 tuổi đời, lẽ ra bà phải mở mắt thật to từ hơn gần một năm về trước qua biến cố “Little Sàigòn”.

Đến nay, một lần nữa, với con số 5,181 chữ ký xin bãi nhiệm so với con số 147 chữ ký rút tên bãi nhiệm, liệu bà Madison có chịu mở mắt để chấp nhận sự thật phũ phàng này không? Sự thật phũ phàng ở đây ngoài con số 147, nó còn là những lời tuyên bố “dao to, búa lớn” của các nhà “lãnh đạo” như thị trưởng Chuck Reed, dân biểu Mike Honda, chủ tịch đảng Dân chủ Steve Prerminger, chủ tịch Công đoàn Lao động vùng Nam Vịnh Pheadra Ellis-Lamkins và mọi cố gắng của tập đoàn “Anti Recall Madison” cũng không “hù dọa” được ai, cũng không cứu vãn được bà Madison.

Vậy thì, bà còn chần chờ gì nữa mà không nộp đơn xin từ chức để khỏi làm tốn hao công quỹ thành phố. Nếu không làm như vậy, thì bà mới là thủ phạm làm lãng phí tiền thuế của dân chúng, chớ không phải như lời bà đã cáo buộc UBBN trong cuộc trả lời phỏng vấn của báo SJ Mercury News chiều ngày 29 tháng 8 năm 2008 vừa qua.

Đặng thiên Sơn (3 tháng 9/08 SJ)

* Source: http://take2tango.com/?display=4969

http://www.vietland.net/main/showthread.php?s=0003b797e71b4276aa474b5ee0495435&t=2194

---