Thursday, September 11, 2008

Nghị viên Madison đang cố lội ngược giòng vào giờ phút chót


Thứ Năm, ngày 11 tháng 9 năm 2008
Nghị viên Madison đang cố lội ngược giòng vào giờ phút chót
--------------------------------------------------------------------------------
• Đặng thiên Sơn

Nghị viên Madison đang cố lội ngược giòng vào giờ phút chót

• Đặng thiên Sơn

Khi những dòng chữ này được viết xuống, thì đã bước sang tuần lễ thứ hai của thời hạn 30 ngày 5.181 chữ ký trong thỉnh nguyện thư của Ủy Ban Bãi Nhiệm từ văn phòng thư ký thành phố San Jose được chuyển qua văn phòng Hội Đồng Bầu Cử quận hạt Santa Clara.

Theo luật định, thì Hội Đồng Bầu Cử quận Santa Clara có tối đa 30 ngày để kiểm nhận sự xác thực của chữ ký. Do đó 10 ngày, 15 ngày hay 20 ngày cũng có thể là những ngày kiểm nhận được hoàn tất với kết quả của nó. Nếu việc kiểm nhận “công bằng và đứng đắn” như mong đợi của Ủy Ban Bãi Nhiệm, của cử tri khu vực 7 và của cộng đồng Việt Nam, thì đây là thắng lợi quan trọng khó khăn nhứt trong tiến trình bãi nhiệm bà Madison. Còn như ngược lại, thì cuộc vận động bãi nhiệm bà Madison chắc chắn sẽ không ngừng tại đó với nhiều nghi vấn, tranh cãi.

Người ta còn nhớ, trong kỳ bầu cử sơ bộ để chọn người thay thế nghị viên Terry Gregory của khu vực 7 ngày 3 tháng 5 năm 2005 nhiều ứng cử viên gốc Mỹ, Mễ và Việt Nam đã ra tranh cử chức vụ này. Nhưng cuối cùng có hai người Việt Nam được vào chung kết. Đó là bà Madison Nguyễn và Luật sư Linda Nguyễn.

Theo thống kê của Hội Đồng Bầu Cử, thì trong cuộc bầu cử sơ bộ ngày 3 tháng 5/05 có tất cả là 7.811 cử tri tham gia trong khi có tất cả trên 29.000 cử tri đã ghi danh. Như vậy với kết quả nêu trên, thì số người đi bầu chỉ chiếm tỷ lệ là 27%. Đây là một con số khá thấp.

Với tổng số phiếu đi bầu là 7.811, bà Madison Nguyễn được 3.341 phiếu. Luật sư Linda Nguyễn được 1,990 phiếu. Số còn lại1.480 phiếu được chia cho các ứng cử viên khác.

Vào tháng 9 năm 05, trong cuộc bầu chung kết giữa hai người Việt Nam. Bà Madison Nguyễn đã chiếm được 5.603 phiếu để đắc cử nghị viên, trong khi Luật sư Linda Nguyễn được 3.355 phiếu. Trong kỳ chung kết này, tổng số phiếu cử tri là 8.958 phiếu, chiếm tỷ lệ 31%.

Thông qua tỷ lệ này, theo nhận xét của một số cơ quan truyền thông, thì phiếu cử tri của cô Linda Nguyễn tăng lên nhờ của các ứng cử viên khác dồn qua, trong khi đó phiếu của bà Madison trội hơn phần lớn là nhờ vào sự vận động của Công Đoàn Lao Động Vùng Nam Vịnh.

Đến nay, sau 3 năm, nếu tính hết con số 7.000 cử tri ký tên đòi bãi nhiệm, thì con số này đã vượt qua con số 5.603 cử tri đã đưa bà Madison lên đài danh vọng vào năm 2005. Như vậy cho đến bây giờ, bà Madison không còn một lá phiếu nào dính trên người. Nếu phải ra đi trong những ngày sắp tới, thì bà Madison chẳng những ra đi với con số không mà còn nợ các cử tri, đặc biệt là cử tri Việt Nam vì hai câu nói “ bất hủ” đã đi vào “lịch sử”. Một là bà đã “chưởi” những người đề nghị tên “Little Sàigòn” trong đêm 20/11/07 là “bọn ăn không ngồi rồi”. Hai là bà đã “ví” đồng bào biểu tình đòi công bằng và lẽ phải vào mỗi thứ Ba Đen trước City Hall là “ gánh xiệc”. Những lời nói này, là lò lửa đã thiêu đốt tâm cang cả cộng đồng người Việt Nam tỵ nạn cộng sản tại San Jose.

Tại Khu vực 7 hiện có khoảng trên 9,000 cử tri Việt Nam ghi danh bầu cử, nếu số cử tri này tham gia cuộc “bầu cử thăm dò” với con số 7,000, và dĩ nhiên càng nhiều càng tốt, cộng thêm với mấy ngàn phiếu của các sắc dân khác bầu “thuận bãi nhiệm” tức “Yes”.Thì chắc chắn bà Madison không có hy vọng gì ở lại chức vụ để tiếp tục lừa dối đồng bào.

Sở dĩ các dữ kiện này được trình bày ở đây, để chúng ta, những cư dân trong khu vực 7 nắm vững tình hình biết phải làm gì trong những ngày sắp tới, vì đây là mấu chốt quan trọng sẽ dẫn đến việc cộng đồng VN biến những ngày mưa gió, lạnh lùng trước City hall ngày nào thành những ngày nắng ấm, trời quang, mây tạnh với không khí lành mạnh và vui tươi.

Ủy Ban Bải Nhiệm trong thông cáo báo chí có đoạn đã nói : “Các chữ ký đã thâu nhận được từ tất cả cử tri trong khu vực phản ảnh sự đa văn hóa, đa sắc tộc của khu vực 7”. Cho thấy các sắc dân khác trong khu vực 7, ngày nay đã nhận thức ra rằng bà Madison là người Việt Nam, mà bà còn không quan tâm đến nguyện vọng của người Việt Nam, đã phản bội lại nguyện vọng của cử tri Việt Nam, thì không có lý do gì để họ tin rằng bà Madison lại quan tâm đến nguyện vọng họ. Đây có thể là câu trả lời, cho thấy Công Đoàn Lao Động Vùng Nam của bà Pheadra Ellis-Lamkins với sự ủng hộ cuồng nhiệt của họ là đòi đấm vào mặt những người muốm bãi nhiệm bà Madison khi xuống đường cũng không đem lại kết quả.

Một câu hỏi được đặt ra là nguyên do vì sao mà tập đoàn “Anti Recall Madison” lại gặt hái được một kết quả thê thảm như vậy?

Câu trả lời, là khi chưa ngồi vào chiếc ghế nghị viên người ta dễ tin vào những lời hứa hẹn đường mật của bà Madison. Kèm với sự dễ tin là lòng thiện cảm với cái “nón lá” và chiếc “áo bà ba” bà Madison mặc trên người mỗi lần bà ta “xuống phố” hay “xuống đường” đi vận động xin phiếu.

Nhưng khi đạt được mục đích rồi, bà Madison đã để lộ nguyên hình bộ mặt phản phúc. Cái mặt nạ bên ngoài của bà Madison đã rơi xuống qua biến cố tên “Little Sài Gòn” và tiếp theo là những vấn đề tráo trở khác.

Những sự biến thái bất ngờ của bà Madison từ lời ăn, tiếng nói và cách cư xử của bà đối với cử tri khu vực 7, đối với cộng đồng đã thấy hạnh kiểm của một người ăn no bụng rồi thì “đái vào bát” và bắt được cá rồi thì “quăng nôm”.

Chẳng những vậy, bà Madison còn hiện nguyên bản chất là một người gian ác, lạnh lùng trước sự tuyệt thực sống dở, chết dở của ông Lý Tống. Bà không một lời thăm hỏi, cho dù bà có coi ông Lý Tống là kẻ thù, là đối thủ của bà .

Bà Madison còn hiện nguyên hình là con người vô cảm, vô thần trước những ngày dầm mưa, dãi nắng của đồng hương vào ngày thứ Ba Đen trước City hall. Đã vậy, bà còn coi những đồng hương của mình là những con thú. Vì ai cũng biết, trong một gánh xiệc ngoài những vũ công ca múa, các lực sĩ đu dây, nhào lộn, các anh hề còn có con khỉ, con chó, con mèo vân vân…

Cái mặt nạ là người Việt tỵ nạn cộng sản hay là “đứa con của cộng đồng” Việt Nam mà bà Madison đã đeo trong nhiều năm qua, nay đã rơi xuống đất.

Nhiều người mỉm cười thích thú khi nghĩ tới con số 147 chữ ký rút tên bãi nhiệm mà bà Madison đã xin được, thấy đó là sự khôi hài của những nhà “lãnh đạo” trong thành phố, của ông dân biểu quốc hội, của bà công đoàn lao động, của ông đảng dân chủ thuờng được bà Madison nhắc nhở tên tuổi trong Mailer.

Kết quả kiểm nhận chữ ký tới giờ phút này , thì chưa biết ra sao. Nhưng ít ra, với con số 5,181 vượt ngoài mong đợi đã khiến mọi người trong cộng đồng Việt Nam thở phào nhẹ nhỏm. Tuy không nói ra, nhưng hầu hết mọi người đều âm thầm vui mừng xúc động cám ơn trời đất, cám ơn các anh chị trong Ủy Ban Bãi Nhiệm, cám ơn cử tri khu vực 7, cám ơn đồng hương Việt Nam khắp mọi nơi qua mỗi phương tiện, mỗi cách, mỗi kiểu và điều kiện đã góp công sức cũng như tài chánh vào thành tích lịch sử ở giây phút ban đầu này.

Trong khi ấy, bà Madison với bản chất cố hữu như đã trả lời phỏng vấn báo San Jose Mercury News chiều ngày 29 tháng 8 vừa qua, cho thấy bà đang ngoi đầu lên mặt nước “táp dưỡng khí” để lấy hơi lội ngược giòng và đang cố với tay để bám lấy cái chân ghế nghị viên đang bị cuốn trôi vào giòng nước lũ giữa cơn thịnh nộ của sự quả báo .

Có người đã kể cho tôi nghe rằng, kể từ sau ngày Ủy Ban Bãi Nhiệm đệ nạp 5.181 chữ ký lên Thư ký thành phố, hàng ngày bà Madison xách “cạt táp” đến City hall làm việc, thì vẫn cảnh cũ người xưa với thang máy đó, những bậc thang đó, những tầng lầu cao ngất đó và những nhân viên quen thuộc đó. Nhưng hình như ai ai cũng thấy bước chân của bà Madison có vẻ quá nặng nề, dù rằng có người cho biết bà Madison đã giảm đi nhiều ký. Ai cũng thấy bà Madison bước vào City hall với gương mặt ngẩng cao nhìn về phía trước, miệng nở nụ cười. Nhưng, mọi người đều biết, tuy nhìn mà bà chẳng nhìn thấy ai, vì đó là hiện tượng của tâm trạng: “Vui là vui gượng kẻo mà”!. Chớ thật ra thì “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”! (thơ Nguyễn Du trong thi tập Kim Vân Kiều).

*Đặng thiên Sơn
9/9/08

http://www.vietvungvinh.com/Portal.asp?goto=VietNam/2008/20080911_05.htm