Friday, September 5, 2008

OAN HAY ƯNG?


Thứ Năm, ngày 4 tháng 9 năm 2008
OAN HAY ƯNG?
--------------------------------------------------------------------------------
• Kiêm Ái

OAN HAY ƯNG?

• Kiêm Ái

Với 5181 chữ ký của cử tri khu vực 7, San Jose mà Ủy Ban Bãi Nhiệm (UBBN) đã đệ trình bà Lee Price, Chánh Thư Ký Thành Phố San Jose lúc 1:52 PM ngày 29.8.2008, và được bà này xác nhận đầy đủ lúc 6:57 PM cùng ngày, như vậy tiến trình đi vào “RECALL – BÃI NHIỆM MADISON NGUYỄN” đã bước được một bước dài. Một bước căn bản quan trọng, một bước thắng lợi cho cộng đồng người Việt tị nạn tại Bắc California nói riêng và cộng đồng tị nạn Cộng Sản thế giới nói chung. Nhưng:

Trong những ngày qua, tuần báo Tiếng Dân đã nhận được không biết bao nhiêu “thắc mắc” , đúng hơn là lo âu của độc giả đồng hương, tựu trung thì chỉ có mấy thắc mắc sau đây là quan trọng: - Có thể có sự “phí miêu hoán chúa” hay không, nghĩa là các phong bì mà UBBN đệ trình có thể bị đổi một vài phong bì để số phiếu hợp lệ không đủ số hơn 3 ngàn như luật định không? – Không biết UBBN có làm “copy” để lưu không? Rủi mất mát hay bị những “tai nạn” thì có còn để “trình lại” hay không? v.v. . . Theo những người hiểu chuyện thì những thắc mắc trên đã được UBBN dự phòng từ trước. Do đó, con số chữ ký đã được đếm từng tờ và chính bà Lee Price xác nhận đủ, không thể có sự rủi ro đổi tráo được. UBBN cũng rất cẩn trọng trong việc làm, sau mỗi ngày, họ đều copy ra nhiều bản, và bản chính được hộ tống tới nhà băng, nơi đó đã có hộp an toàn để cất giữ. UBBN đã biết đề phòng những rủi ro như bọn ăn cướp tưởng tiền bạc mà “chớp mất”, hoặc hỏa hoạn hay những rủi ro khác. Qua việc làm này, chúng ta mới thấy UBBN đã phải gánh vác một nhiệm vụ tuy chỉ là việc “cấp thành phố” nhưng rất khó khăn, phức tạp, đòi hỏi chẳng những sáng kiến, hy sinh thì giờ mà còn phải cẩn mật, bảo vệ chữ ký của đồng hương còn hơn bảo vệ vàng bạc, kim cương đá quý, lo lắng như các chiến sĩ đang ở ngoài mặt trận phải đối diện với quân thù nguy hiểm.

Ngoài những việc nói trên, UBBN còn cần phải có “sáng kiến chiến thuật”, mặc dù chữ ký thu thập được đã “dư ăn dư để”, nhưng UBBN làm ra vẻ chưa có bao nhiêu cho đối phương tưởng “khó kiếm được số phiếu tối thiểu”. Đùng một cái, họ đem trình làng hơn 5 ngàn chữ ký, chưa kể UBBN đã tự ý loại bỏ 2 ngàn chữ ký bị nghi ngờ! Xem thế UBBN đã hết sức trân trọng chữ ký của đồng hương, và họ làm việc rất khoa học, tính toán kỹ càng, và điều quan trọng nhất, hầu hết họ là những người trẻ! Thắng lợi sau cùng đã thấy trước mắt. Nhưng. Cái nhưng rất quan trọng, nhất là đối với truyền thống người Việt chúng ta. Oan hay Ưng cho Madison ?

Tuần trước, chúng tôi đã trình bày và chứng minh lập luận “BÃI NHIỆM TỐN TIỀN THÀNH PHỐ LÀ LẬP LUẬN RẺ TIỀN CỦA ÔNG CHUCK REED” và những kẻ ủng hộ Madison. Nay xin sơ lược lại để đồng hương nắm vững vấn đề hơn:

Từ khi Madison ngồi vào ghế nghị viên đến nay, chưa bao giờ Madison nghĩ đến đồng tiền của thành phố là đồng tiền thuế mà người dân phải cật lực làm việc mới có để đóng cho thành phố và Madison phải thận trọng trong việc chi tiêu. Madison đã cho bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi một cách khơi khơi nửa triệu bạc, khi vừa mới chân ướt, chân ráo bước vào Hội Đồng Thành Phố. Khi nhân danh Cộng Đồng Việt Nam xin thành phố được 2.8 triệu Mỹ kim, Madison đã dấu diếm cộng đồng, trao trọn công việc “tiêu xài” số bạc này cho bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi và bạn bè của Madison. Nếu cộng đồng Việt Nam không “móc ra” thử hỏi số tiền này đi về đâu? Nếu không có lợi cho phe nhóm, tại sao không cho cộng đồng biết mà chỉ lén trao cho bác sĩ Ngãi công việc của “Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng”? Khi được thành phố chấp nhận khu vực thương mại đường Story để vinh danh người Việt tị nạn Cộng Sản, Madison cũng không cho Cộng Đồng Việt Nam biết mà chỉ thậm thụt với Tăng Lập “hoàn thành kế hoạch” rồi đưa ra một ván bài tháu cáy Hội Đồng Thành Phố: "Tăng Lập đã chịu hầu hết phí tổn thì cần gì phải đưa ra public?”. Khi thấy ván bài tháu cáy không có hiệu quả, Madison buộc phải đưa ra HĐTP, y thị cũng dấu nhẹm, chỉ có 3 người Việt tham dự là Tăng Lập, Vũ Văn Lộc và Phạm Phú Nam, Tăng Lập là chủ dự án, Vũ Văn Lộc và Phạm Phú Nam phát biểu đồng ý hoàn toàn những gì Tăng Lập nêu lên. Vì dự án được chấp thuận theo đề nghị của Tăng Lập và vì đã đưa ra trước public, không còn lý do để Tăng Lập “chịu phí tổn” nên Chuck Reed và Madison “provide” 100 ngàn Mỹ kim cho Tăng Lập thực hiện dự án. Số tiền này chỉ là sơ khởi, khi thực hành, chi tiết dự án sẽ bổ túc thì tiền cũng bổ túc theo. Tăng Lập vừa thực hiện dự án theo ý chỉ của hắn ta, vừa được “thầu” dự án, vừa làm đẹp lòng các đại gia đỏ, cứu nguy công trình xây cất của riêng hắn ta. Lý do gì mà Madison răm rắp làm theo những tài phiệt, những kẻ giàu có? Khi đề nghị đặt tên cho khu vực đường Story là “Saigon Business District” bị vi phạm luật Brown Act, Madison Nguyễn và Chuck Reed nghe theo lời khuyên của luật sư thành phố, bãi bỏ quyết định của thành phố đêm 20.11.2007, nhưng lại đưa ra một đề nghị thâm độc khác là “trưng cầu dân ý toàn thành phố” về tên Little Saigon, tốn cả triệu bạc. Chuck Reed và Madison đã không coi trọng đồng tiền thuế của dân mà tiêu pha, hay định tiêu phá phung phí, có phải luận điệu “Recall” tốn tiền là một luận điệu “rẻ tiền” hay không? Đây là một trong những nguyên nhân mà người Việt Tị Nạn Cộng Sản phải loại bỏ một nghị viên phung phí đồng tiền của dân cho phe nhóm. Đây là một mầm mống tham nhũng, cần phải triệt tận gốc: bãi nhiệm kẻ phung phí đồng tiền của dân.

Từ mẹ đến mỏ bạc, mỏ vàng.

Bà Đoan Trang và bà Kim Ân lập luận trên đài Quê Hương rằng nếu bãi nhiệm Madison thì người Mỹ gốc Việt tại San Jose sẽ mồ côi. Từ ngày Madison Nguyễn “đậu” nghị viên thì đài Quê Hương từ chỗ chạy tiền đài hàng tháng đến “sáng chói” đã “phất” ghê gớm. Nhiều người, trong đó có Kiêm Ái cho rằng 2 bà quá lứa sồn sồn này coi Madison như mẹ mình nên mới dùng chữ mồ côi. Nhưng nếu hiểu mồ côi là “đói cơm khát nước” hay “…mồ côi mạ lót lá mà nằm”* thì hai “đấng liền bà” này tự coi mình chỉ là “nhơn chi sơ” cũng phải. Không biết cái thân mình “mảnh mai yếu đuối” của Madison như lời miêu tả của Nguyên Khôi có kham nổi 2 con sồn sồn này không? Tội nghiệp! Tội nghiệp. Còn bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi thì cho rằng cái ghế nghị viên khu vực 7 là của Việt Nam phải bảo vệ cho bằng được vì ông ta chỉ nói có một tiếng mà dù Madison chưa dọn xong văn phòng cũng lập tức ký cái check nửa triệu bạc cho ông, không cần hỏi lý do, còn ông Kansen Chu (người gốc Hoa) lúc tranh cử thì có hứa, nhưng sau đó thì “để xem đã”. Khi được 2.8 triệu Mỹ kim từ thành phố, Madison lập tức giao trọn gói để bác sĩ Ngãi lập Board Directors mỗi người muốn vào cái board này phải nạp NHIỀU TIỀN cho bác sĩ Ngãi. Madison quả thật là mỏ vàng của bác sĩ Ngãi, không biết ngoài danh hiệu mỏ vàng, Madison còn giúp gì cho bác sĩ Ngãi nữa không? Và không biết đại gia Tăng Lập coi Madison là gì? Chỉ thấy Madison phục vụ đại gia này “tới bến” luôn! Madison Nguyễn chỉ đại diện cho 3 đối tượng Nguyễn Xuân Ngãi (cho nửa triệu và đảm trách việc xây xài 2.8 triệu Mỹ kim), đài Quê Hương (vừa được coi là mẹ và còn làm cho đài lên như diều gặp gió) và đại gia Tăng Lập (hoặc được “provide” 100 ngàn, hoặc ôm trọn gói công trình “vinh danh người Việt tị nạn CS trên đường Story, chắc là có nhiều lợi nhuận hơn 100 ngàn). Madison chỉ phục vụ cho 3 đối tượng này chứ chẳng đại diện cho ai.

Phải bảo vệ nghị viên gốc Việt tới cùng.

Còn cộng đồng Việt Nam thì sao? Một người chỉ cho Kiêm Ái thấy hình ảnh ở San Francisco với mấy chữ LITTLE SAIGON rồi nói: “Nhờ San Francisco không có (giám sát viên) nghị viên người Việt nên cộng đồng người Việt trên đó đã có mấy chữ Little Saigon dễ dàng, còn San Jose vì có nghị viên Madison Nguyễn nên đồng hương tị nạn Cộng Sản phải xất bất xang bang vì hai chữ Little Saigon mà cho đến nay vẫn chưa thành”. Quan niệm phải có nghị viên người Việt, phải giữ nghị viên người Việt thì cũng đúng, nhưng nghị viên loại nào chứ cái loại ăn cháo đái bát, loại chỉ phục vụ cho phe nhóm hay cá nhân thân yêu của mình như Madison Nguyễn thì thà không có còn hơn. Cũng như khi có người cho rằng trong Hạ Viện Liên Bang Hoa Kỳ, không có người Việt mà mấy lần dự luật về nhân quyền được đưa ra thảo luận, đại đa số dân biểu đã thông qua cách dễ dàng. Ví dụ cụ thể này đã khiến những tên ủng hộ Madison Nguyễn bể mánh, nhưng đó là sự thật. Lần này, ở tại San Francisco, sát nách San Jose, và cũng hai chữ Little Saigon, San Francisco không có giám sát viên (giống nghị viên các thành phố khác) người Việt mà Little Saigon được thông qua dễ dàng đã là cái tát như trời giáng vào mặt những tên này. Đáng lẽ chúng phải hổ thẹn mà rút lui mới phải, đằng này chúng cũng trơ mặt để binh vực Madison ! Vì sao vậy? Vì không muốn “chói sáng” vì chạy tiền? Từ khi Madison đắc cử nghị viên cho đến nay, không làm bất cứ một việc gì chứng tỏ cô ta phục vụ người Việt, sửa chữa đường Senter, những “hàng ngàn việc làm”, tạo “nhiều nhà rẻ tiền cho dân nghèo” là những lời nói láo trắng trợn! Vì những buildings nào có những căn dành cho người “Low income”, thì chủ building đó đều có những quyền lợi. Hơn nữa, những buildings mà Madison Nguyễn cho là “nhờ cô” dân nghèo mới được hưởng nhà low income là những buildings đã được dự trù từ lâu, khi Madison chưa lên San Jose. Chỉ có Madison Nguyễn, người nói láo như máy mới kể “công ơn” này y như thật mà thôi.

Chống người chống Cộng.

Trong cuộc phỏng vấn của ký giả Joshua Molina, nghị viên Madison Nguyễn cho rằng “những cư dân và thương gia cũng như những người khác trên đường Story không thích cái tên Little Saigon chỉ vì nó có âm hưởng chống Cộng”. Có thật thế không? Sau khi viết câu này của Madison Nguyễn, ký giả Molina còn thêm “nhưng cô ta không được lòng dân”. Dân nào nói cho Madison ý tưởng không thích âm hưởng chống Cộng này? Sau khi Madison Nguyễn tuyên bố một cách ngạo mạn với đồng hương tại thư viện Tully, ngày 15.8.2007 rằng chỉ có ý kiến của dân chúng cư ngụ trên đường Story, giới hạn trong 1 ngàn feet mới có giá trị, thành phố San Jose đã mở ngay một cuộc thăm dò, kết quả là đa số cư dân và thương gia trong vùng này đã chọn tên Little Saigon, còn cái tên New Saigon do Madison chọn thì xếp hạng chót! Không phải chỉ có cơ quan tái thiết của thành phố làm việc này, nhật báo San Jose Mercury News cũng mở cuộc thăm dò online và kết quả cũng trên 90% chọn tên Little Saigon, ông Minh Dương, ứng cử viên đơn vị 8 lúc ấy cũng mở cuộc thăm dò dân chúng và kết quả cũng tương tự như 2 cuộc thăm dò trên. Như vậy, Madison Nguyễn căn cứ vào đâu để cho rằng đa số dân trên đường Story không thích Little Saigon chỉ vì nó có nghĩa chống Cộng? Đây là cách nói láo trắng trợn để mạt sát người chống Cộng một cách vô liêm sỉ của Madison Nguyễn.

Liều chết để loại cho được tên Little Saigon .

Xin mở một dấu ngoặc ở đây để nói rõ về chữ “chết”. Ký giả Lâm Văn Sang trong bài điểm sách Thế Lực Đen của chị Nguyễn hị Ngọc Hạnh, có nêu câu nói của ông Nguyên Khôi mỉa mai rằng nếu đài Quê Hương được Việt Cộng yểm trợ tiền bạc thì làm sao “chết” được. Trên thực tế, từ ngày đài Quê Hương binh vực Madison, vụ vạ bôi bẩn cho Cộng đồng và tuần báo Tiếng Dân thì đã sút hẳn về mặt quảng cáo, các chương trì phát thanh của các hội doàn đã nhất loạt rút lui, thế mà đài lại còn có thêm 2 chương trình truyền hình, nhưng vẫn “chết”. Chết vì cộng đồng người Việt tị nạn Cộng Sản không ai ưa nữa. Các chương trình phát thanh sợ văng miểng nên rút lui. Đó là bằng chứng “chết” của đài Quê Hương. Xin trở lại với tiểu đề liều chết để loại cho bằng được tên Little Saigon.

Ban đầu, những sắc dân khác cũng ngạc nhiên, tại sao chỉ vì một cái tên Little Saigon mà người Mỹ gốc Việt lại làm to chuyện đến như thế? Nhưng khi có người hỏi lại, tại sao chỉ có cái tên Little Saigon mà nghị viên Madison Nguyễn cứ nhất quyết loại nó cho bằng được dù có phải thất cử trong nhiệm kỳ tới, thì người đó lại còn ngạc nhiên hơn? Tại sao? Tại vì Madison Nguyễn là đại diện cho dân, dân muốn cái tên đó tại sao cô ta (lúc đó còn cô!) chống đối, loại trừ cho bằng được? Tại vì tên Little Saigon đối nghịch lại với tên Việt Nam Town . Ban đầu, khi khu thương mãi đường Story được đặt tên là Việt Nam Town thì được Việt Cộng chúc mừng, người ta chỉ nghi ngờ cái tên này do Việt Cộng đề nghị hay Tăng Lập và Madison Nguyễn thấy Việt Cộng thích cái tên này thì đặt. Nhưng càng về sau, khi thấy Madison Nguyễn nhất quyết loại cho bằng được cái tên Little Saigon người ta không tin cũng không được, vì chỉ có cách đó mới giải thích được tại sao Madison cứ lén lút với Tăng Lập trong dự án này mà không cho đồng hương người Việt biết.

Loại trừ tên Little Saigon bằng cách nào?

Khi thấy tên Việt Nam Town bị đồng hương phản đối quyết liệt và yêu cầu đặt tên khu vực này là Little Saigon, Madison Nguyễn đã vận động phe nhóm ký một bản thỉnh nguyện xin HĐTP đa75t tên là New Saigon. Khi New Saigon đã bị chứng minh đó là chủ trương của Việt Cộng, muốn bỏ Little Saigon, Madison lại đổi thành Saigon Business District. Khi Saigon Business District bị tố cáo là vi phạm luật Brown Act thì Madison và Chuck Reed lại đề nghị “đem chữ Little Saigon ra trưng cầu dân ý trước toàn thể cử tri thành phố San Jose ”. Đến khi cả Hội Đồng Thành Phố phải công nhận Little Saigon là tên được đại đa số người Việt muốn thì phe nhóm Madison lại dùng Henry Le tức Lê Văn Hướng đưa nộp danh sách 92 chữ ký lường gạt để yêu cầu đình chỉ việc chọn tê. Khi hành động gian lận của Henry Hướng bị phát giác, và Lý Tống tuyệt thực, tuyệt ẫm, lúc đó, Madison và Chuck Reed mới chấp nhận tên Little Saigon với hạn chế đủ thứ, nào là giới hạn 3 năm, nào là chỉ chấp nhận cho treo một số phướn hạn chế, nào là cộng đồng phải bỏ tiền ra chứ thành phố không “provide” 1 trăm ngàn như khi dự án này nằm trong tay Tăng Lập.

Một kẻ không có giáo dục gia đình.

Thật vậy, Madison Nguyễn không có giáo dục của gia đình, nói nôm na là mất dạy. Nói thế, có nhiều người cho rằng Madison đi dạy thì làm sao mất dạy được. Khi được hỏi tại sao lại đem dự án “Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng” với ngân sách 2.8 triệu Mỹ kim cho bác sĩ Ngãi mà không cho cộng đồng biết, Madison Nguyễn đã nói tỉnh bơ rằng vì năm ngoái, khi Madison ra tranh cử, bác sĩ Ngãi đã giúp cô rất nhiều. Ai giúp cô ta đắc cử nhiều cho bằng cộng đồng? Vì chỉ có lá phiếu mới đưa cô lên ngồi ở ghế nghị viên. Bác sĩ Ngãi có giúp cũng chỉ giúp tiền bạc và những gì cần thiết cho cô, tuyệt nhiên, bác sĩ Ngãi không vận động Tổng Thống hay một ai có thể đưa cô ta lên chức nghị viên mà không có phiếu của cử tri. Chỉ có Việt Cộng mới hứa liều mạng rằng sẽ cho Việt Kiều tôi tớ của chúng về ngồi ở quốc hội của chúng mà không cần bầu cử. Mà chuyện này cũng chỉ là chuyện hứa hão chứ VC không thực hiện, thế mà có kẻ chạy theo làm tôi VC vì cái chức ẢO này. Lấy công vi tư, lại nói điều đó trước mặt cộng đồng, những người đã đưa cô lên ghế nghị viên có phải là thiếu giáo dục không? Khi Madison đứng ở trên tầng thứ 18 của tòa thị chính trông xuống thấy đồng hương biểu tình ở dưới giữa trời mưa lạnh, Madison đã cho là cô ta đang xem một màn xiệc! Chúng tôi sẽ trở lại vấn đề này.

Như trên đã nói, với 5,181 chữ ký trong khi luật chỉ đòi hỏi 3,126 chữ ký, chúng ta thấy việc bãi nhiệm Madison Nguyễn chỉ là thời gian. Do đó, với con mắt của người Việt Tị Nạn Cộng Sản, những người quốc gia chống Cộng, chúng ta cần xem lại vấn đề bãi nhiệm Madison Nguyễn OAN HAY ƯNG. và qua những chứng minh trên, Madison Nguyễn quả thực không oan chút nào. (Còn tiếp một kỳ)

Kiêm Ái

* Ca dao miền Trung:

Mồ côi cha ăn cơm với cá,

Mồ côi mạ lót lá mà nằm”

Mồ côi cha được mẹ chăm sóc đầy đủ, mẹ có đi lấy chồng thì cung lo lắng cho con, cha ghẻ không đối xử tệ với con ghẻ, còn mồ côi mẹ thì cha ít chăm sóc con, nhất là khi có mẹ ghẻ thì thường bị đuổi ra khỏi nhà, phải lấy lá lót trên đất mà ngủ. .


http://www.vietvungvinh.com/Portal.asp?goto=VietNam/2008/20080905_03.htm