Thursday, June 12, 2008

Xin tiền để chống bãi nhiệm của một Nghị viên

Xin tiền để chống bãi nhiệm của một Nghị viên

* Đặng thiên Sơn

Trong lá thư xin tiền, được viết bằng tiếng Anh và tiếng Việt, do bà Madison Nguyễn ký, đăng trên mạng lưới toàn cầu có tên là "Ủng Hộ Madison Nguyễn - Chống Bãi Nhiệm". Khi đọc qua thư này, người ta thấy nội dung có ba phần:

1- Phần thứ nhứt, bà Madison cho biết nguyên do cộng đồng bãi nhiệm bà và bà đang có kế hoạch để đánh bại bãi nhiệm, với những lời lẽ như sau: "Tôi viết lá thư này xin sự ủng hộ của quí vị. Quí vị đã nghe tin tức về một nhóm người vì không đồng ý chuyện đặt tên khu thương mại đã đòi bãi nhiệm tôi. Thật là điều đáng tiếc vì chuyện này đã xảy ra nhưng tôi bảo đảm với quí vị rằng tôi coi vấn này rất quan trọng và đang có kế hoạch để đánh bại cuộc vận động bãi nhiệm đó".

Trong đoạn thơ này, bà Madison cho thấy hai điều:

a.) Bà thừa nhận việc cộng đồng đang tiến hành thủ tục bãi nhiệm bà, là một việc quan trọng. So với trước đây, những ngày đầu, khi vấn đề bãi nhiệm được đặt ra, trong ngày Đại hội Cộng đồng 9/12/07, tại G.I Forum. Khi trả lời báo chí Việt, Mỹ, bà Madison đã có lời lẽ thách thức "cộng đồng muốn làm gì thì làm". Nhưng hôm nay, cái "air" kiêu ngạo kia đã lộ sự hốt hoảng, lo âu. Tuy nhiên, với bản chất thiếu thành thật có sẵn trong huyết quản. Bà Madison đã hướng dẫn người đọc, đặc biệt là ngoại quốc, để họ hiểu bà bị cộng đồng VN bãi nhiệm, chỉ vì sự bất đồng trong việc đặt tên cho một khu thương mại. Với ý đồ đánh lạc hướng này, bà Madison muốn các sắc dân bạn, thấy rằng, cộng đồng VN là một nhóm nhỏ, hẹp hòi, cố chấp, đang muốn làm tốn hao tiền đóng thuế của họ trong ngân quỹ thành phố.

Do thói quen! Bà Madison dấu nhẹm lý do thật sự, đã đưa bà đứng trước việc bãi nhiệm. Đó là :

- Bà là một nghị viên luôn luôn nói dối với cử tri.
- Bà là một nghị viên đã phản bội lại những gì đã hứa với cử tri lúc ra tranh cử.
- Bà là một nghị viên làm việc chỉ biết phục vụ quyền lợi của những người giàu có. Chớ không phục vụ cho dân, vì dân - những người thấp cổ bé miệng.
- Bà là một nghị viên đã mĩa mai những người có mặt trong buổi điều trần tối ngày 20/11/07 của HĐTP, trong đó có bác sĩ, luật sư, kỷ sư, công nhân viên nhà nước, nhân viên các hãng xưỡng và những người già cả. Là bọn người rảnh rỗi, ở không, đi hạch sách bà. Bà trả lời với báo chí , truyền hình, bà không phải đại diện cho những hạng người này. Bà chỉ đại diện cho thành phần thầm lặng vắng mặt đang làm hai, ba "Job full time".

Với một người đại diện bất xứng, coi thường cử tri như vậy. Thì không riêng gì cộng đồng Việt Nam, mà các cộng đồng khác khi biết ra. Chắc họ, cũng phải lắc đầu ngao ngán, tránh xa. Họ sẽ bãi nhiệm sớm và có lẽ còn làm dữ dội hơn cộng đồng VN, nên bà Madison phải nói dối với họ.

Đặc biệt, riêng với cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản. Bà Madison đã lộ chân tướng chống lại người chống cộng. Bằng cách, bà đã chà đạp, bà đã dằn xé, bà đã hành hạ lên nỗi đau của những người bị nhà tan cửa nát, gia đình ly tan, thể hiện qua cuộc đấu tranh dầm mưa, dãi nắng, cho biểu tượng "Little Saigòn". Đó là chưa kể đến cái phẩm cách thiếu lễ nghĩa, thiếu đạo đức trong con người bà Madison.

b.) Bà Madison cho biết, bà đã có kế hoạch đánh bại bãi nhiệm. Tuy nhiên, bà không nói rõ kế hoạch đó như thế nào. Dĩ nhiên, đối với vấn đề liên quan đến sống dở, chết dở và sinh mạnh chính trị của một người. Bảo mật là điều cần thiết. Nhưng, với sự xuất hiện của Thị trưởng Chuck Reed và các nghị viên như Sam Liccardo, Pete Constant, Forrest William và Judy Chirco tại quán cà phê Paloma, xảy ra còn nóng hổi vào chiều ngày 30/5, chưa tan hết dư âm của những " phát súng bắn ra từ bụi rậm". Đã khiến mọi người nghĩ, nằm trong kế hoạch chống bãi nhiệm của bà Madison. Nếu đúng như vậy! Thì đây là kế hoạch dùng "bàn tay lông lá" đán áp đồng hương của bà Madison. Đây là thủ pháp "cõng rắn cắn… cộng đồng" của bà nghị viên.

Xin nói rõ và nhấn mạnh ở đây - không phải là "cõng rắn cắn… gà nhà" mà mọi người thường nghe. Vì "cắn gà nhà", thì bà Madison "phải cắn sâu… cắn mạnh" mấy ông đồng viện như Chuck Reed, Sam Licarrdo, Forrest Willam, v.v… Những người cùng ở chung một… xuồng đang bảo vệ quyền lợi lẫn nhau.

Hôm 30 tháng 5 năm 08 đó. Ông Chuck Reed, ngoài phần bí bô ca ngợi công đức của bà Madison. Kế đến, ông ta đã mạnh miệng, to mồm (đây là chữ ông Chuck Reed đã dùng với cộng đồng VN. Nay xin trả lại ông), xác nhận "ủng hộ nghị viên Madison", "chống lại bãi nhiệm" và hai, ba lần lập lại câu "tin ưởng rằng sự bãi nhiệm sẽ thất bại" trước những tràng pháo tay kêu lốp bốp, đì đẹt của trên 50 người có mặt gồm báo chí và người ủng hộ. Đã cho thấy, HĐTP có thái độ quyết liệt chống lại bãi nhiềm lắm rồi.

Phải nói rằng, hai tiếng "against recall" do miệng của ông Chuck Reed nói ra có tính lịch sử. Lịch sử, vì đây được coi là lần đầu tiên một ông Thị trưởng "gián tiếp" xách động, kêu gọi quần chúng chống lại Hiến Chương Bãi Nhiệm. Một điều hiến định, chẳng những đã được áp dụng hơn 200 năm tại California mà khắp 50 tiểu bang Hoa Kỳ. Nó cũng còn mang luôn tính "lịch sử của sự mâu thuẫn". Vì người ta không quên, trước đây, ông Chuck Reed đã hô hào, kêu gào bãi nhiệm ông cựu Thị trưởng Gonzales, nhưng chẳng ai nghe.

Trước vấn đề như vừa nói, xin đề nghị Ban Đại Diện Cộng Đồng, Ủy Ban Bãi Nhiệm tham khảo với các luật sư, để cứu xét xem, với tư cách là một Thị trưởng. Người sau này, sẽ ra chỉ thị cho nhân viên thành phố tổ chức bầu cử bãi nhiệm, khi UBBN đã hội đủ những tiêu chuẩn cần thiết của luật định. Đối với sự kiện hai bên đang trong vòng tranh chấp, HĐTP cần phải thể hiện tinh thần vô tư. Nhưng ông Chuck Reed, lại nói những lời có tính cách tiền chế: "tin tưởng rằng sự bãi nhiệm sẽ thất bại", để binh vực bà Madison. Lời tuyên bố này, mang tính chất de dọa, kỳ thị, đã khiến nhiều người hoang mang . Gây ảnh hưởng bất lợi đến việc làm của Ủy Ban Bãi Nhiệm. Như vậy, có phạm luật, có vi hiến không? Nếu có, thì hãy đưa ông Chuck Reed và các nghị viên đồng lõa trong "sứ mạng" muốn chà đạp hiến pháp Hoa Kỳ, để bảo vệ một người đàn bà, ra trả lời trước tòa án thành phố, tiểu bang, liên bang và Tối Cao Pháp Viện.

Theo bản tin của VNNB trên mạng lưới toàn cầu sáng sớm ngày 8/6/08, trong buổi lễ khánh thành The Plant Shopping Center, có một người Mễ kêu gọi người tham dự cho chữ ký, để chống lại bãi nhiệm. Ông này cho biết cần lấy 5 ngàn chữ ký. Đồng thời nói thêm, là có người cho biết có Luật Chống Recall, nhưng ông chưa đọc và đang tìm để đọc.

Với hiện tượng tung người đi xin chữ ký chống bãi nhiệm một cách âm thầm, không được thông báo rõ ràng trên các phương tiện truyền thông của bà Madison, khiến người ta nghi ngờ về cái "luật rừng". Như mới đây, ông Lê hữu Phú trong bài viết có tên"Căn bản pháp lý của thỉnh nguyện chống bãi nhiệm" đã nói, là thành phố làm gì có Hiến chương chống bãi nhiệm.

Vì thế, qua kinh nghiệm việc ông Lê văn Hướng, chủ nhân Lee's Sandwiches, đã lợi dụng danh sách chữ ký của 92 cơ sở thương mại trên đường Story, xử dụng vào mục đích chống lại tên "Little Sàigòn", là bài học cử tri khu vực 7 cần phải để ý, quan tâm. Cũng như phải mạnh dạn phanh phui ra ánh sáng những đồn đãi, rĩ tai. Nói về hậu quả của việc cho chữ ký bãi nhiệm nghị viên Madison, sẽ ảnh hưởng đến trợ cấp tiền già, trợ cấp tiền bịnh, trợ cấp xã hội, trợ cấp housing vân vân và vân vân. Là những nọc độc do bọn bất chánh đang phun vào những người dân lương thiện, chất phát.

2./ Thứ hai, trong thư bà Madison kể công đã làm việc cực nhọc, với những lời lẽ: " Tôi đã làm việc vất vả để biến khu vực 7 trở thành nơi tốt để sống, làm việc và xây dựng gia đình. Hôm nay, có hơn 700 gia đình được sống trong những căn nhà mới thuê với giá trợ cấp. Hai con đường Senter Road và Lucretia Avenue đã được cải thiện. Các trẻ em chơi đùa trong những công viên của khu vực. Chúng tôi đã làm việc hết sức để tạo cho những khu vực cư dân trở nên an tòan, tránh khỏi nạn băng đảng và tội ác".

Lẽ ra thì không nên lặp lại những gì đã nói. Nhưng nay, bà Madison nhắc nhở lại, thì cũng cần nói thêm để mọi việc sáng tỏ hơn.

Khi bà Madison nói "Hôm nay, có hơn 700 gia đình được sống trong những căn nhà mới thuê với giá trợ cấp. ", với lời mở đầu là "Tôi đã làm việc vất vả để biến khu vực 7 trở thành nơi tốt để sống". Là bà Madison muốn nói kết quả đó có được, là do công lao làm việc cực khổ của bà. Tuy nhiên, ai cũng hiểu, các chung cư mới xây, là do sự đầu tư kinh doanh của các nhà tư bản. Tương tợ như họ, đã đầu tư xây cất khu The Plant Shopping Center. Nên những gia đình Mỹ, Mễ , Việt Mam… được vào ở trong những khu nhà mới xây này. Chắc chắn 100% không phải do sự làm việc cực nhọc của bà Madison. Mà chính những gia chủ kia, họ đã bỏ công cực nhọc chầu chực, đợi chờ dài cổ từ 3 đến 5 năm và lâu hơn nữa, mới được tờ giấy chứng nhận có Section 8 hay tiêu chuẩn lợi tức thấp do chính phủ cấp. Chính phủ ở đây, là cơ quan Housing Authority of the County of Santa Clara, toạ lạc tại địa chỉ 505 W. Julian St. thành phố San Jose cấp. Chớ không phải từ văn phòng của bà nghị viện Madison Nguyễn nằm trên đường E. Santa Clara phát ra. Vậy mà bà Madison trâng tráo, đủ can đảm mở miệng kể công, thì không còn gì để nói.

Khi đề cập tới : "Hơn 1000 người làm việc tại thương xá lớn nhất trên góc đường Curtner và Monterey Highway". Đây là câu nói mông lung, mơ hồ, nhưng hàm chứa ngụ ý kể ơn, là không có Madison thì không có khu shopping. Mà không có khu shopping thì 1000 người sẽ húp cháo rùa. Điều này thì đúng, nhưng không phải là công lao của bà Madison. Vì đây là câu chuyện "Ơn tướng cướp", trong bộ truyện 1001 đêm của thành Bá Da xứ Ả rập. Truyện này, nói về một tên cướp, chuyên môn đi cướp tiền bạc, vòng vàng của nhà giàu. Sau đó, đem một phần giúp người nghèo khó, nhưng nói đó là tiền mồ hôi nước mắt của mình, do làm việc cực nhọc mà có để lấy "credit" với mọi người.

Rồi đến đoạn văn : "Chúng tôi đã làm việc hết sức để tạo cho những khu vực cư dân trở nên an tòan, tránh khỏi nạn băng đảng và tội ác." Tới đây, người đọc hết sức ngạc nhiên với sự khoe khoan này. Và ngẫn ngơ vì không biết tin ai. Bởi chỉ mới một, hai ngày qua, ông Chuck Reed vừa cho biết sẽ mướn thêm 22 nhân viên cảnh sát để tăng cường an ninh thànhh phố, vì tình hình an ninh tồi tệ xảy ra khắp nơi. Không như trước đó, thành phố chỉ dự định mướn có 12 người. Như vậy, rõ ràng "ông nói gà, bà nói vịt". Sự ăn nói không đồng nhứt giữa ông và bà nghị viên, đã cho thấy sự xảo ngôn, mồm mép của bà Madison.

Để biết an ninh của thành phố, trong đó có khu vực 7 của bà Madison có cải thiện hay không. Xin mọi người hãy nghe, Sở Cảnh Sát nhắc nhở hàng ngày trên đài phát thanh, là đồng bào khi ra đường, khi đi chợ, coi chừng bị giựt bóp thì biết. Do đó, kết luận: "Cái lưỡi không xương, nhiều đường lắt léo", nên bà Madison tha hồ mà khoác lác. Vì khoác lác không tốn tiền!

3./ Thứ ba, bà Madison lên tiếng xin tiền cử tri, với những lời thống thiết sau đây: "Tôi xin quí vị đóng góp vào quỹ vận động của tôi. Trong vụ chống bãi nhiệm này, quí vị có thể đóng góp bao nhiêu cũng được, tùy ý. Không có giới hạn con số. Xin đóng góp 2000 đô, 1000 đô, 500 đô, 250 đô hoặc bất kỳ khoản tiền nào."

So sánh giữa sự xin tiền của Ủy Ban Bãi Nhiệm, là chỉ xin mỗi gia đình một tháng 5 đồng và liên tục trong sáu tháng. Tức tổng cộng chỉ có 30 đồng. Với sự xin tiền bạc ngàn, bạc trăm để chống bãi nhiệm của bà Madison. Thấy tội nghiệp cho Ủy Ban Bãi Nhiệm quá.

Việc xin tiền với những lời kết "bất kỳ khoản tiền nào". Có nghĩa là trên 5, 10 ngàn gì cũng được, hay dưới 250 đồng cũng không sao. Rất thoải mái của bà Madison! Đã khiến mọi người hình dung về một trại chăn nuôi gia súc tại Modesto. Nơi đó, có một người hưu trí non, về vườn để đuổi gà, chăn vịt, sống những ngày nuối tiếc thời vàng son, ăn tục, nói phét quá ngắn ngủi.