Thursday, June 19, 2008

… như hoa giữa đường


Thứ Năm, ngày 19 tháng 6 năm 2008
… như hoa giữa đường
---------------------------------
• Kiêm Ái

… như hoa giữa đường

• Kiêm Ái

“Khi sao phong gấm rủ là,
Giờ sao tan tác như hoa giữa đường”
(Kiều)

Ủy Ban Bãi Nhiệm (UBBN) nghị viên Madison càng hoạt động, đồng bào càng tích cực tham gia ký tên bãi nhiệm bao nhiêu, thì đám “đội đá vá trời” để cứu Madison càng nỗ lực chống đỡ cho cô chủ bấy nhiêu, nhưng vì không có chính nghĩa, hơn nữa cái thời đã đội nón ra đi thì có giỏi cách mấy cũng chỉ chuốc lấy thất bại mà thôi, y như cái pháo chuột, càng nổ bao nhiêu càng tan xác bấy nhiêu.

Cơ quan đáng cho “Tổ Quốc ghi công” (tiếng của Việt Cộng) nhất là đài phát thanh Quê Hương, hết Nguyên Khôi rồi tới Ðoan Trang, thôi thì đủ cách, đủ mánh, ban đầu còn kiếm bài trên Tin Vịt News mà đọc, nhưng cũng chẳng được bao lâu vì tờ báo này cũng cạn đề tài, viết bậy viết bạ cho đủ trang để tính tiền thôi, Nguyên Khôi đành phải tự túc tự lực, viết một bài lấy bút hiệu Joseph Trần thì ai cũng biết là Trần Ðình Cư. Bài này cũng chỉ kéo dài được tuần lễ là phải cho vào thùng rác vì nó chỉ nhai đi nhai lại những: Madison là nghị viên số một, Madison rất dễ thương, Madison có công … nhận vơ của người làm của mình, từ mấy cái buildings đường Senter tới khu Thương mại The Plant đang xây cất đều là do Madison ra lệnh xây cất từ khi Madison còn hái dâu, hái bưởi ở Fresno, để mấy bà đi shopping cho nhiều, nhưng ai cũng biết muốn xây một building nho nhỏ cũng phải thai nghén, xin phép xin tắc cả mấy năm trời. Chính bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi cũng đã nói lên cái kinh nghiệm xin mấy năm trời mới được cái giấy phép. Thế là muốn cho Madison làm tu hú cũng không được, anh chị Nguyên Khôi – Ðoan Trang xoay qua phỏng vấn bà Nguyễn Thị Kim Anh, một người tự xưng là cử tri khu vực 7, mụ này đã đưa bà Ðoan Trang đến chỗ còn miệng ăn mà không còn miệng nói, vì bà ta bảo rằng nếu bãi nhiệm Madison thì “chúng ta sẽ mồ côi!” Có người hỏi Kiêm Ái rằng có ai dại hơn cái mụ này không? Nhưng Kiêm Ái thông cảm, “tiền chừng đâu thì dầu chừng đấy”, khả năng của Ðoan Trang và Nguyên Khôi bây giờ chỉ có nhờ vả những người “tầm cỡ” mụ nớ mà thôi, càng nói thì càng dại. Hết người để phỏng vấn, Nguyên Khôi bèn nhờ lại anh chàng Uông Tiến Thắng, anh chàng này nhân danh “ĐẠI DIỆN” cho tất cả anh em Thân Hữu xe Lunch, nhưng cũng có người gọi vào cho biết hắn ta bắt chước sư phụ Henry Lê của hắn, chứ hắn chỉ đại diện cho hắn mà thôi. Thấy cũng không ăn khách, mà dù có ăn khách thì cũng chỉ phát ngày 4, 5, bận, phát trong một tuần lễ là hết đất. Nguyên Khôi chuyển qua chuyện ngắn. Lĩnh vực này coi có vẽ thênh thang chút đỉnh, nhưng chuyện chính trị mà đưa vào “chủ đề” coi … chẳng giống ai!

Trong khi đó thì đám “ăn theo rì khôn” (anti recall) còn diễu dở gấp mấy lần gánh hát rong của đài Quê Hương. Ðám ăn hại này đi đâu cũng kéo cái “rờ mọc” chính quyền Chuck Reed theo để hù đọa cử tri khu vực 7, nhưng cũng chả nên tích sự gì. Từ quán cà phê Paloma đến Khu Thương mại The Plant trên đường Curtner cũng những bộ mặt quen thuộc với mấy nghị viên bị Madison cho tin sai lạc, với chuyên viên “chỉa” chữ ký Lê Hướng, kỹ sư vu vạ Hoàng Thế Dân v.v…Và cũng lập đi lập lại những lý thuyết vớ vẩn mà thôi. Những chuyện này, Kiêm Ái đã có dịp trình đồng hương nhiều lần rồi, lần này chỉ nói qua như vậy thiết tưởng cũng đủ rồi.

Chuyện tệ hại nhất mới xảy ra tại tiền đình quận hạt Santa Clara mới là chuyện “… tan nát như hoa giữa đường”. Khi ông Nguyễn Phú, thuộc hội H.O. San Francisco cùng một số khoảng một trăm mấy chục người (15 bàn) phản đối sự hiện diện của Madison và bỏ ra về trong buổi “tiệc gây quỹ cho Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất cưú trợ dân oan, dân bị bão lụt…” tại nhà hàng Dynasty, “Ðồng hương tị nạn Cộng Sản San Jose đã bắt đầu loại Madison Nguyễn ra khỏi những sinh hoạt của cộng đồng. Một kinh nghiệm quý báu: tổ chức tiệc tùng, họp mặt nhớ bỏ tên Madison ra ngoài”. Lần thứ 2 tại bữa tiệc “Khánh Thọ” ở nhà hàng Buffet đường Monterey, Madison cũng bị phản đối. Tuy nhiên 2 lần này, Madison còn rán ngồi lại được, còn lần này Madison đã phải bỏ ra về một cách tẻn tò, không ai đưa chân một bước. “… như Hoa giữa đường” là vậy.

Khi được tin Liên Hội Cựu Quân Nhân đứng ra tổ chức “Lễ Kỷ Niệm Ngày Quân Lực 19/6” nhiều quân nhân và đồng hương đã chán nản tột cùng, vì họ biết thế nào ông Lê Ðình Thọ sẽ bị phe nhóm “ăn theo rì khôn” lợi dụng dịp này đưa Madison Nguyễn ra để đỡ đòn vụ “recall”. Vì ngày đầu năm Mậu Tý, Liên Hội Cựu Quân Nhân đã tổ chức “Chào Cờ” trước tiền đình tòa thị chính San Jose, để Madison tham dự rửa mặt cho cô đang bị đồng hương phản đối là ăn cháo đái bát, là lươn lẹo, phản bội v.v…Mọi người càng chán ngán hơn khi Lê Ðình Thọ đã nhận 200 ổ bánh mì và 100 chai nước ngọt nhỏ của Lê V. Hướng, một kẻ ăn cắp chữ ký của các chủ cửa hàng trên đường Story. Do đó, sự việc Madison được ông Lê Ðình Thọ mời là chuyện đương nhiên, dù cho tất cả các đoàn thể tham gia phản đối cũng không cản được ông Lê Ðình Thọ.

Nếu ông Lê Ðình Thọ chỉ lợi dụng buổi lễ để sơn phết lại bộ mặt nhem nhuốc của nghị viên Madison Nguyễn thì quả thật ông ta đã tính sai. Còn nếu ông Lê Ðình Thọ chỉ muốn mời Madison Nguyễn cho “thêm phần long trọng” thì càng sai hơn, vì sự hiện diện của Madison Nguyễn ở đâu đồng bào phản đối và tẩy chay ở đó, kinh nghiệm của Lê Văn Hải đã chứng minh điều đó không sai được.

Madison Nguyễn quả thực có tên trong danh sách quan khách được mời và đã hiện diện đúng thời biểu: trước khi chào cờ khai mạc. Nhưng MC Thái Văn Hòa đã gạch tên, không giới thiệu. Cùng làm MC với ông Hòa, còn có luật sư Thu Hương, luật sư Thu Hương đã nhắc ông Thái Văn Hòa là có tên trong danh sách thì phải giới thiệu, nhưng ông Thái Văn Hòa vẫn yêu cầu cô Thu Hương không giới thiệu Madison và ông đã nói rằng “tôi chịu trách nhiệm”. Trong khi đó Hoàng Thưởng thuộc Lực Lượng Thủ Ðức tự ý giới thiệu Madison, vì Hoàng Thưởng chỉ có nhiệm vụ giới thiệu về thành tích các quân binh chủng. Hoàng Thưởng vừa dứt lời thì một số đồng hương mà đa số là cựu quân nhân Quân Lực VNCH bỏ ra về. Madison Nguyễn cũng không còn mặt mũi nào ngồi lại nên lặng lẽ rút lui.

Tại sao ông Thái Văn Hòa lại hành động trái ngược với bản tính “Hòa” của ông ta? Vì ông Thái Văn Hòa biết chắc một điều, nếu ông ta giới thiệu Madison đồng hương sẽ bỏ ra về nhiều hơn nữa, tiền đình sẽ vắng vẻ và sự thất bại của Ban Tổ Chức càng lớn lao hơn, hoàn toàn thất bại. Vì sau khi Hoàng Thưởng giới thiệu Madison Nguyễn lập tức đồng hương bỏ về. Số còn nán lại hoặc là vì tò mò muốn biết sự việc tiếp theo, hoặc có phận sự mà thôi. Hành động của ông Thái Văn Hòa là cứu Ban Tổ Chức, tránh cho Buổi Lễ Ngày Quân Lực mất đi phần long trọng hay thất bại. Thực ra, không phải ông Thái Văn Hòa tự quyết định vấn đề này, mặc dù ông tuyên bố “cá nhân tôi hoàn toàn trách nhiệm”, mà theo những người ngồi sau hàng ghế dành cho các tướng lãnh cho biết thì thiếu tướng Bùi Đình Đạm đã yêu cầu ông Nguyễn Minh Đường gọi ông Thái Văn Hòa xuống “nói gì đó”. Một vài người còn cho biết chính thiếu tướng Nguyễn Khắc Bình cũng đã góp ý (?) với ông Hòa. Nhị vị tướng lãnh này không muốn xảy ra những sự đáng tiếc khi tên Madison Nguyễn được giới thiệu. Riêng Madison Nguyễn, mặc dù đã có người ngăn cản vì họ cũng không muốn ngày Quân Lực xảy ra lộn xộn, hơn nữa, Madison Nguyễn cũng chỉ xuất hiện một thời gian ngắn rồi đi dự đám cưới của một nha sĩ ở Thung Lũng Hoa Vàng, nhưng Madison Nguyễn cho biết: mọi sự đã được “xếp đặt” chu đáo?! Có lẽ vì sự “xếp đặt” này mà có một số người “hung hăng con bọ xít” với ông Hòa, để rồi sau đó lại xin lỗi ông Hòa!

Theo nhận định của cựu Thiếu Tướng Nguyễn Khắc Bình thì số lượng dân chúng tham dự năm nay chỉ bằng 20% các năm trước, ngoài ra 1 phần 3 các cựu quân nhân cũng “tẩy chay không tham dự”. Ðây là một nhận định chính xác, vì Ban Tổ Chức trước đó đã chấp nhận phần yểm trợ của Lê Văn Hướng 200 ổ bánh mì và 100 chai nước ngọt. Ðồng hương nghe biết chuyện này rất phẫn nộ. Cũng vì thế mà xướng ngôn viên Huỳnh Hớn đã hỏi thẳng ông Nguyễn Cười, một trong những người thuộc Ban Tổ Chức. Và ông Nguyễn Cười đã lên trên đài Việt Nam AM thông báo là “biết ơn Lee’s Sandwisches nhưng không thể nhận”. Ðồng bào đã thấy có chuyện lấn cấn, lợi dụng Ngày Quân Lực nên số người tham dự giảm đi 80% là vậy. Nếu Ban Tổ Chức chỉ vì Quân Lực VNCH thì họ đã từ chối ngay từ đầu, đồng bào sẽ không có lời đàm tiếu, đằng này, Ban Tổ Chức đã hoan hỉ chấp nhận và chỉ từ chối khi thấy đồng hương phản đối mãnh liệt thì quả thật lòng dạ của ông Lê Ðình Thọ đồng hương đã thấy rõ như “đồ bày giữa chợ”.

Buồn cười nhất là ký giả kiếm ăn bằng 2 đầu gối Cao Sơn, hắn ta đòi chụp hình danh sách quan khách được mời, có tên Madison Nguyễn để lên án ông Thái Văn Hòa là không làm tròn phận sự, và hăm sẽ đưa lên mặt báo, talkshow trên đài, để sau đó lại phải xin lỗi ông Hòa! Cái trí ngắn như chiều dài của con “.. trùng” mà bày đặt làm lanh, ganh đua với Hoàng Thưởng mà bợ Madison Nguyễn! Buồn cười đến buồn nôn là vụ ông Chuck Reed nhảy lên diễn đàn chỉ có mục đích ca ngợi Madison và thanh minh thanh nga cho Madison là “bận đi đám cưới”, không thể ở lại để “thông dịch” lời phát biểu của ông trong buổi lễ, nên ông phải nhờ luật sư Thu Hương thông dịch.

Luật sư Thu Hương đã làm đúng chức năng MC của mình, cô cũng đã nhỏ nhẹ khuyên “các chú, các bác tự chế”, nhưng sự lanh trí và ngay thẳng của ông Thái Văn Hòa mới nhìn được toàn bộ vấn đề và cứu được sự đổ vỡ của buổi lễ. Nếu trí óc của ông Lê Ðình Thọ được một phần nào của ông Thái Văn Hòa thì buổi lễ kỷ niệm Ngày Quân Lực đã tốt đẹp biết mấy. Còn nếu trí óc ông Lê Ðình Thọ cũng minh mẫn như ông Thái Văn Hòa mà lại hành động như vậy thì quả thật, ông Lê Ðình Thọ đã lợi dụng Ngày Quân Lực để làm lợi cho Madison Nguyễn. Tội này nặng gấp trăm lần trí óc non nớt, vì chậm hiểu không phải là tội.

“Khi sao phong gấm rủ là
Giờ sao tan tác như hoa giữa đường”


Trước ngày bầu cử, đồng hương đâu có đối xử với Madison Nguyễn như vậy, cô đi đến đâu được đồng bào tay bắt mặt mừng tới đó, họ hy sinh thì giờ đi cắm từng tấm bảng, dán từng biểu ngữ, cổ động đồng hương cho cô hết mình, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Ðêm có kết quả bầu cử, rất đông đồng hương đến tại trung tâm bầu cử của cô, mặt người nào người nấy rạng rỡ khi thấy số phiếu của cô mỗi lúc một nhiều, tỉ lệ phiếu mỗi phút một chênh lệch với đối thủ, họ mừng rỡ như chính họ đắc cử. Tại ai mà bây giờ đồng hương coi cô như “hoa giữa đường”? Tại cô, tại cô mọi đàng!

- Madison Nguyễn đã coi cả cộng đồng không bằng 2 trăm ngàn Mỹ kim của Tăng Thành Lập khi cô gởi thư cho cơ quan RDA của thành phố và cho rằng: Tăng Thành Lập đã chịu mọi chi phí thì không cần đưa ra trước công chúng! Qua bức thư này, cô chỉ đại diện cho tài phiệt và đã bỏ cái nhiệm vụ đại diện cho cộng đồng. Vì thế, đừng trách cộng đồng lánh xa cô như tránh thứ ...

- Những kẻ binh vực Madison cứ ngoác mồm cho rằng các sắc dân khác khinh bỉ, không bỏ phiếu cho mấy ứng cử viên người Việt vì cộng đồng gây ra nhiều xáo trộn. Các sắc dân khác không bỏ phiếu cho người Việt là vì họ thấy một Madison vào Hội Ðồng đã gây nhiều xáo trộn, nhất là đã “cung cấp tin tức sai lạc”, đã “vi phạm luật Brown Act” đã tuyên bố không có lý trí rằng “tôi đại diện cho những người vắng mặt”, đã nói láo không biết ngượng mồm khi cả luật sư Ðỗ Văn Quang Minh và ông Lê Hoàng Trung dẫn chứng bằng những lời nói của cô trước Hội Ðồng Thành Phố, nghĩa là có rất nhiều đại diện các sắc dân khác. Nhất là đã cùng với ông Chuck Reed chà đạp dân chủ của dân chúng San Jose. Cho rằng bãi nhiệm Madison tốn tiền, gây xáo trộn đời sống đồng hương v.v… Không ai trách bác sĩ “mổ xẻ làm đau bệnh nhân” vì người ta biết những cái bướu, những mụt nhọt không thể để trong thân thể con người, dù phải tốn tiền bệnh viện, bệnh nhân phải đau đớn. Ở quốc nội, Việt Cộng cũng đang dùng chiêu bài “không nên xáo trộn” để trấn áp, bỏ tù những người đòi tự do dân chủ. Ðừng học lóm, nói theo, nói dọi Việt Cộng mà hù đồng hương. Việc cắt đi cục bướu Madison ra khỏi Hội Ðồng Thành Phố rất cần thiết, dù có tốn nửa triệu, một triệu Mỹ kim cũng xứng, xứng hơn là để Madison cho bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi nửa triệu để ông ta thuê một người giữ “Vườn Việt” chỉ là một đám cỏ hoang mỗi năm 100 ngàn dollars.

Phe binh Madison mà đề cập đến chuyện “tốn tiền” là chửi thẳng vào mặt Madison đó. Mới nhậm chức là đã cho phe cánh mình nửa triệu bạc của dân, không cần xem xét thử số tiền đó sẽ xử dụng vào việc gì, xử dụng ra sao. Ngân sách thành phố thiếu hụt mà nghị viên Madison Nguyễn cũng biểu quyết chấp thuận lên lương cho nghị viên một cách quá lố. Ðược chấp thuận một ngân khoản 2.8 triệu, thay vì bàn bạc với cộng đồng để xây dựng Trung Tâm Sinh Hoạt thì giao ngay cho Nguyễn Xuân Ngãi và đồng bọn. Chưa hết, lại còn kêu gọi đồng hương tham dự “tiệc gây quỹ và ra mắt Ban Quản Trị”.Cái mặt phản bội của Madison Nguyễn như vậy không bãi nhiệm mới là chuyện lạ. Không bãi nhiệm mới bị các sắc dân khác khinh khi ghét bỏ vì dân trí người Việt còn bán khai, không biết ý nghĩa của mấy chữ “đại diện dân”.

Những kẻ binh vực Madison Nguyễn phải tự hỏi vì ích lợi gì cho bản thân Madison mà cô ta giao trọn khu thương mại vinh danh người Việt tị nạn Cộng Sản trên đường Story cho Tăng Thành Lập? Tại sao Madison Nguyễn “ghét cái tên Little Saigon vì nó có nghĩa chống Cộng”?

Vì vậy, đừng trách đồng hương tẩy chay, khinh bỉ và bãi nhiệm Madison Nguyễn. Phụ người, người phụ là lẽ thường tình. Người ta đã coi mình là vật quí, đã nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nhưng Madison đã phản bội, đã lươn lẹo, đã ăn cháo đái bát thì bị vứt như người ta vứt hoa giữa đường là lẽ đương nhiên.

Kiêm Ái

http://www.vietvungvinh.com/Portal.asp?goto=VietNam/2008/20080619_01.htm