Để trả lời cái gọi là “Tiếng nói của khu vực 7”
Và cuộc họp báo của nghị viên Madison ngày 22 tháng 11 năm 2008
TS Lê Hữu Phú
San Jose ngày 25 tháng 11 năm 2008 — Từ vài tuần lễ nay một chương trình mệnh danh là “Tiếng nói của khu vực 7” do người chủ trương chính là ông Hoàng Thế Dân của Việt Tân đã được phát thanh nhiều lần tại San Jose. Tưởng cũng nên nhắc lại ông Dân là người đầu đàn trong nhóm khoảng 45 thành viên của “Our Voice” (Tiếng nói chúng tôi) được thành phố ưu đải cho đi cửa hậu vào hội trường của thành phố để chống lại hơn 2,000 đồng hương của họ đã có mặt trong buổi điều trần của thành phố ngày 4 tháng 3 năm 2008 cùng một ước nguyện yêu cầu thành phố đặt tên Little Saigon cho khu vực một dặm đường trên Story Rd. Trong khi mọi người chờ đợi sắp hàng dài cả hơn 2 tiếng đồng hồ mới vào được bên trong thì "phe ta" bỏ qua mục xếp hàng và được đối xử như thượng khách của thành phố, mặc cho luật lệ thông thường của xứ văn minh này là phải xếp hàng trong tất cả mọi nơi: xếp hàng trả tiền, xếp hàng vào quán ăn, xếp hàng lên phi cơ …và những kẻ phá hàng (line breaker) là những người thường bị công chúng chê bai chế diễu là thiếu văn hóa!
Tôi còn nhớ sau khi phát biểu rất hùng hồn yêu cầu thành phố ngưng lại việc đặt tên “Little Saigon,” điều mà ông Dân gọi là “Time out” kiểu như hai đội banh thường xin trọng tài ngưng trận đấu để cũng cố hàng ngũ và bàn chiến thuật mới, ông chấm dứt lời phát biểu bằng một tin giật gân là trên đường ông đi ăn trưa hôm đó trở về thì nhận được cú điện thoại của một kẻ vô danh đe dọa tánh mạng vì biết ông sẽ ra phát biểu trong buổi điều trần này. Khi nghị viên Kansen Chu đề nghị phải điều tra cho ra lẽ ai là người đã đe dọa ông Hoàng Thế Dân thì vụ này coi như chìm xuồng không còn nghe nhắc tới nữa; không rõ ông Dân có khai báo với sở cảnh sát hay không?
Tôi có nghe qua một hai chương trình phát thanh này và cũng muốn giữ một thái độ im lặng vì tôi thường hay quan niệm rằng ai cũng có qưyền dùng tu chính án thứ nhất của Hoa Kỳ trong việc tự do phát biểu các tư tưởng của mình, nhưng trong chương trình mới nhất mà tôi nghe được có những lập luận vừa không đúng sự thật vừa trái ngược kiểu như “tay trái đánh tay phải” mà cũng do quyền tự do phát biểu này mà tôi xin có vài lời cùng các cử tri khu vực 7 nói riêng và các đồng hương người Việt nói chung.
Chủ điểm trong lần phát thanh mới đây ông Hoàng Thế Dân muốn đưa ra lập luận rằng chỉ có một thiểu số và ông dùng con số là khoảng 1,000 cử tri gốc Việt khu vực 7 ký tên vào thỉnh nguyện bãi nhiệm nghị viên Madison mà thôi! Trước tiên chúng tôi nghĩ ông Hoàng Thế Dân dù gì cũng là một người hiểu biết nhưng không rõ do đâu ông dám tuyên bố chỉ có 1,000 cử tri Việt ký tên. Đây là một lời phát biểu vô trách nhiệm và của những người không hiểu biết tí gì về pháp luật hoặc do ông cố tình bịa đặt. Lý do căn bản là danh tánh những người ký vào thỉnh nguyên thư bãi nhiệm phải được hoàn toàn giữ bí mật theo pháp luật đòi hỏi. Cơ quan giữ các hồ sơ này là Ủy ban Bầu cử của quận hạt Santa Clara; họ cũng là cơ quan duy nhất được phép kiểm soát sự hợp lệ của tất cả các chữ ký và sau đó họ niêm phong các hồ sơ lại không một ai có quyền được đụng tới hoặc vào coi. Thế thì ông Hoàng Thế Dân đã đột nhập bất hợp pháp vào cơ sở bầu cử của quận hạt Santa Clara để xem chăng? Mà ông lại dám tuyên bố như thế!
Và ông muốn ám chỉ rằng số còn lại của gần 5,000 chữ ký không phải từ các cử tri Việt mà do các cử tri từ các cộng đồng khác và theo sự suy đoán thì phải là từ cộng đồng đông đảo hạng nhất tại khu vực 7 là người Mễ. Nếu như vậy thì tại sao họ lại tích cực trong việc cho chữ ký bãi nhiệm nghị viên Madison? Thật là hết sức trái ngược với những lời phát biểu của bà Madison trong quá khứ và cả hiện tại rằng lý do chính mà bà bị gặp khó khăn trong vấn đề bãi nhiệm là do cộng đồng người Việt chống lại bà vì bà không ủng hộ tên “Little Saigon.” Nghị viên Madison vẫn thường tuyên bố: “Tôi có nhiệm vụ đại diên cho tất cả các cộng đồng khác nữa, không chỉ có cộng đồng Việt Nam.” Thế thì tại sao bà nghị viên lại để cho các ủng hộ viên nồng cốt của bà nay phát biểu ngược lại là không có nhiều thành viên trong cộng đồng Việt Nam chống đối và muốn bãi nhiệm bà mà đa số chắc là những người trong cộng đồng Mễ!
Hay bà và các ủng hộ viên nồng cốt này đã thay đổi chiến lược: Đó là nay bà nhìn thấy cử tri gốc Việt khu vực 7 không phải chỉ hù dọa bãi nhiệm bà mà việc bãi nhiệm bà đang trở thành một hiện thực không tránh khỏi trong ngày bầu cử đặc biệt vào tháng 3 sắp tới. Mục tiêu của sự thay đổi chiến lược này là hầu năn nỉ ỉ ôi các cử tri gốc Việt tha đừng bầu bãi nhiệm bà vì chỉ có một thiểu số người Việt chống đối bà thôi, còn lại không phải là người Việt mà là các người thuộc sắc dân khác. Bà nghị viên Madison nay biết khôn ngoan hơn, nhưng vẫn không che dấu được cái thói ăn nói lọc lừa của bà, hôm nay nói thế này hôm sau nói thế nọ; ngay cả việc dám nói là bà không nói một số điều mà bà đã từng tuyên bố công khai và chứng cớ được thu vào băng tape.
Bà nghị viên Madison còn một chút liêm sĩ nào để xin sự thương xót của cử tri người Việt nữa không, khi mà bà từng tuyên bố những người đã ủng hộ bầu cho bà vào ghế nghị viên tại tòa thị sảnh để từ đó trên tầng lầu 18 bà thóa mạ những cá nhân đó là làm trò hề như trong gánh xiệc, khi họ xử dụng quyền phản đối hoàn toàn nằm trong khuôn khổ luật pháp là biểu tình chống đối bà và các quyết định phản dân chủ của thành phố. Cũng như bà đã mạ lỵ hàng ngàn người tham dự các buổi điều trần tại thành phố về danh xưng “Little Saigon” là những kẻ ăn không ngồi rồi , còn bà là người đại diện cho những người làm 2, 3 jobs nên họ không thể tham dự được. Và bà có lần nào chính thức lên tiếng xin lổi cộng đồng không, vì bà quá cao ngạo và đặt tự ái bà quá cao, không như những vị dân cử khác, hể họ phạm lổi là có lời xin lổi. Và nếu bà làm điều này thì sự việc đâu đến nổi như ngày hôm nay? Ai là người đã gây chia rẽ và phá nát sự đoàn kết của cộng đồng người Việt?
Còn nếu nói rằng cộng đồng người Mễ không ủng hộ bà nghị viên Madison vì các sự việc liên hệ tới việc đặt tên cho khu vực trên đường Story thì càng không đúng. Vì chính đích thân bà Madison đã vận động cộng đồng Mễ qua một số vị đã được bà mua chuộc, đơn cử là các hội viên trong Story Road Business Association để họ ra thành phố phát biểu ủng hộ cho cái tên “Saigon Business District” của bà muốn trong khi họ thật sự chẳng biết tí gì ý nghiã của sự khác biệt giữa Saigon và Little Saigon và trước đó họ cho biết rằng danh xưng nào cũng được cả. Sau khi đã đồng ý với nhau như vậy thì một số hội viên được mời trở lại họp để thoả thuận với cái tên “Saigon Business District” do bà vận động sau hậu trường bằng những miếng mồi tư lợi tài chánh.
Còn nếu như theo ông Hoàng Thế Dân nghĩ là có nhiều người khác ngoài cộng đồng Việt muốn bãi nhiệm bà nghị viên Madison thì ông và bà Madison càng phải lo ngại hơn, vì rằng các cử tri khu vực 7 đã đoàn kết trong việc bãi nhiệm bà, không những chỉ có cử tri người Việt như bà vẫn thường rêu rao. Ngoài những cử tri Việt sẽ ra bầu Thuận để bãi nhiệm bà còn nhiều cử tri khác nữa! Điều tôi có thể đoan chắc riêng trong cộng đồng Việt sẽ có nhiều vị tham gia cuộc bầu cử đặc biệt -- để bầu Thuận—hơn số người đã cho chữ ký trong Thỉnh nguyện Bãi nhiệm. Lý do là trong tiến trình cho chữ ký trong thỉnh nguyện thư, nhiều tin đồn là nếu họ ký vào thì sẽ bị mất những trợ cấp xã hội hoặc không được về thăm người nhà ở Việt Nam nên một số người đã ngại cho chữ ký, vì họ không biết rằng các chữ ký phải được bảo mật. Nay trong cuộc bầu cử sắp xảy ra họ nghĩ rằng không ai biết được họ bầu ra sao nên sẽ có nhiều người ra bầu Thuận hơn.
Chiều ngày thứ bảy 22 tháng 11 (2008) vừa qua, bà nghị viên Madison đã mở một cuộc họp báo và phát hành điã DVD nói về những sự đóng góp của bà sau 3 năm phục vụ. Điã DVD dài 30 phút ghi lại những thành quả đã làm của bà Madison như xin được 2.75 triệu đô la để thành lập Trung Tâm Sinh Họat Cộng Đồng Việt Nam, thúc đẩy việc xây 700 căn hộ dành cho những người có lợi tức thấp, thương xá The Plant góc đường Curtner & Monterey Highway tạo thêm 1,000 công việc, cải thiện 2 con đường Lucretia Ave và Senter Ave, dự án xây công viên sát chùa Đức Viên…
Phải thật sự mà nói những kết quả trên đây quá khiêm nhượng mà một nghị viên nào tối thiểu cũng phải đạt được, không phải chỉ có bà Madison! Trước hết con số 2.75 triệu mỹ kim để thành lập một trung tâm sinh hoạt cộng đồng cho người Việt quá ít ỏi so với các số tiền mà các cộng đồng khác đã nhận được hàng trăm, hàng chục triệu. Ngay cá nhân chúng tôi đang là thành viên trong ban cố vấn cho việc thành lập trung tâm sinh hoạt cộng đồng này cũng đang lo lắng làm sao xử dụng số tiền nhỏ bé này để thực hiện ít nhất là một công tác tiên khởi cho cộng đồng mà không dám chắc là dự án sẽ có đủ tài chánh không.
Về việc thúc đẩy xây cất 700 căn hộ dành cho những người có lợi tức thấp, tôi xin giải thích rằng các công ty phát triển phải theo một số công thức do thành phố đòi hỏi như phải dành từ 15-20% số căn nhà được xây cất để thành phố bán cho những người có lợi tức thấp hoặc cho họ thuê với giá rẽ và muốn thu lợi các nhà xây cất không còn sự chọn lựa nào hơn. Thật sự thì họ chẳng thiệt thòi gì cả vì họ chỉ việc tăng giá các căn nhà còn lại! Bà nghị viên Madison có nhiều sự liên hệ tốt với các công ty phát triển địa ốc lắm, bằng chứng họ là những người cho bà nhiều tiền nhất trong số tiền bà nhận được để chống bãi nhiệm. Có công ty cho đến $5,000 và nhiều công ty ở xa mãi tận San Diego và Las Vegas có hiểu biết gì việc bà nên không nên bị bãi nhiệm? Điều này chứng tỏ bà nghị viên Madison phải là người có lợi cho họ ở thành phố nên họ muốn giúp đỡ cho bà có đủ tiền bạc tranh đấu giữ lại chức nghị viên để còn tiếp tục hỗ trợ cho họ trong các công trình phát triển khác!
Trong mẫu 460 bà Madison phải báo cáo với thành phố và tiểu bang theo như luật định vào tháng 9/08 thì bà đã gây quỹ được $114,812 và chi phí $92,783 trong nỗ lực ngăn cản việc thâu thập chữ ký bãi nhiệm và hiện nay bà còn lại một số tiền là $22,030. Tuy nhiên bà Madison đang tiếp tục gây quỹ để vận động chống trả cuộc bầu cử ngày 3 tháng 3 (2009). Phần lớn của số tiền khổng lồ đó là do sự đóng góp của các công ty xây cất.
Việc xây cất thương xá The Plant góc đường Curtner & Monterey Highway mà nghị viên Madison kể công đã tạo thêm 1,000 công việc là một công tác được thực hiện không đúng thời điểm. Qúi vị có thể lái xe ngang đường Tully nối dài trước nghiã trang Oakhill để nhìn thấy sự tang thương của khu thương xá này. Nhiều căn còn bỏ trống và rất ít người tới mua sắm, đương nhiên là công tác này không tạo được một nửa số công việc như bà Madison khoe khoang. Thật sự là thành phố không có tầm nhìn xa về sự đình trệ của nền kinh tế Hoa Kỳ. Tuy nhiên những nhà lãnh đạo thành phố như Thị trưởng Chuck Reed cũng nên học hỏi thêm về kinh tế thị trường, cũng như phải biết về sự cung cầu về các cơ sở thương mãi của thành phố , để đừng cho phép xây cất nhiều quá như vậy làm cho các cơ sở thương mãi đang làm ăn được cũng bị vạ lây, vì các khách hàng bị chia bớt đi cho quá nhiều khu vực, gây nên sự cạnh tranh quá mức! Phát triển quá độ (overdevelopment) là điều tối kỵ gây thiệt hại cho thành phố và cư dân. Hãy lấy một thí dụ điển hình khác, như khu thương xá Vietnam Town của ông Tăng Lập, sau khi xây cất xong sẽ mang thêm về khu vực đó hàng trăm gian hàng nữa, trong khi hiện nay các cửa hàng đang có đã gặp nhiều khó khăn rồi. Vì vậy mà không thấy bà Madison khoe khoang thêm khu Vietnam Town cũng là một đóng góp đáng kể của bà. Nhưng nói một cách tổng quát, các quan chức lớn của thành phố, nếu không cho xây cất nhiều thì lấy gì họ có cơ hội chấm mút! Vì đó là nguồn lợi tức rất lớn mà họ có uy quyền nhất trong tiến trình cấp giấy phép cho các công ty phát triển điạ ốc.
Việc lập luận rằng nếu bãi nhiệm nghị viên Madison thì chiếc ghế nghị viên khu vực 7 của người Việt Nam sẽ lọt vào tay các sắc dân khác bằng sự chỉ định của thành phố hoặc là qua cuộc bầu cử tìm người thay thế là một điều nghịch lý. Vì nếu nói như thế chỉ khác nào nói rằng chỉ nghị viên Madison là người duy nhất có tài giữ được cái ghế nghị viên này, còn không ai trong cộng đồng người Việt đủ khả năng ra tranh cử để giử lại cái ghế nghị viên khu vực 7 cho cộng đồng! Cộng đồng người Việt thiếu gì nhân tài và có kiến thức hơn nghị viên Madison. Cộng đồng người Việt có đủ nhân tài trong mọi lãnh vực từ khoa học, kỹ thuật, y tế, thương mãi, luật pháp, cũng như trong lãnh vực tổ chức chính quyền và trông xa hiểu rộng hơn nghị viên Madison nhiều lắm. Thêm nữa, mục đích chính của việc bãi nhiệm là loại trừ một người dân cử bất xứng, dầu vị đó là người Việt để thay thế bằng một vị dân cử xứng đáng hơn dầu bất cứ là sắc dân nào, gốc Mỹ trắng, Mễ hay Phi... dĩ nhiên nếu được một người Việt thì càng tốt. Chúng ta đều biết sau khi được cử tri người Việt ủng hộ, nghị viên gốc Hoa Kansen Chu đã thực lòng lắng nghe, tôn trọng ý kiến và tích cực tranh đấu cho nguyện vọng của người Việt chúng ta là chọn danh xưng Little Saigon cho khu thương mãi trên đường Story, trong khi bà Madison thì quyết liệt chống đối.
Nhiều người lý luận rằng cái tội của bà Madison không đủ để bãi nhiệm bà, nhưng điều tệ hại nhất trong vai trò dân cử của bà là bà đã để quyền lợi cá nhân trên quyền lợi của các cử tri bà đại diện và như tôi đã phát biểu nhiều lần, bà đã đem lại cho người dân cái ấn tượng sâu xa là bà đã ăn hối lộ và đã bị mua chuộc trong việc đặt tên cho khu thương mãi trên đường Story, vì vậy mà bà bất kể nguyện vọng của tuyệt đại đa số cộng đồng người Việt, nhất quyết chống lại danh xưng “Little Saigon” bằng mọi giá. Có một số vị thắc mắc và vừa qua tôi có nghe kể lại một đài phát thanh địa phương đã kêu gọi tôi đối chất về việc này. Nhân tiện tôi cũng nói qua là đài phát thanh này là đài có thể đã nhận tiền của bà Madison nhiều nhất, vì cũng theo như mẫu báo cáo 460, bà khai đã chi cho các quảng cáo trên đài phát thanh, các bài viết đăng báo và thư gởi đến nhà cử tri một số tiền hơn $55,000. Tôi xin xác định là tôi không có bằng chứng trong tay là bà Madison đã ăn hối lộ, vì nếu tôi có thì bà Madison phải vào ngồi tù từ lâu rồi, đâu còn có chuyện để bàn cãi; nhưng nếu quí vị hỏi tại sao bà mang lại ấn tượng đã ăn hối lộ thì tôi có thể cung cấp. Thật ra một số bằng chứng về việc bà đã nhiều lần tiếp xúc riêng với ông Tăng Lập cũng như thành phố trong cả một tiến trình dài đã xảy ra quanh vụ đặt tên này mà không màng gì tới thăm dò ý kiến cộng đồng cũng đã được công khai hoá.
Để kết thúc bài viết, nhân nghe đâu trong cuộc họp báo ông Nguyễn Nho, thân phụ bà Madison đã trao cho bà lá cờ Vàng ba sọc đỏ để xác định lập trường quốc gia của gia đình bà Madison, tôi xin kể cho quí vị nghe một câu chuyện đã xảy ra giữa tôi và bà Madison hơn 3 năm về trước trong thời gian bà còn tranh cử chức nghị viên. Tôi còn nhớ rõ qua sự giới thiệu của BS Nguyễn Xuân Ngãi, bà tiếp xúc với tôi qua điện thoại và xin hẹn gặp tôi ở quán Dennys ngay góc xa lộ 101 và đường Tully. Tôi đến gặp và được cô Madison (hồi đó bà chưa lập gia đình) yêu cầu xin ủng hộ (endorse), vì cô nghĩ tôi là một người thường hay sinh hoạt cộng đồng. Tôi đã từ chối với lý lẽ rằng tôi không biết chắc chắn về lập trường quốc gia của cô, nhất là trong thời gian đó chúng tôi mới đang tích cực làm việc với thành phố về nghị quyết cờ Vàng. Tôi hỏi cô tại sao cô không tham gia vào công tác quan trọng này thì thấy cô chẳng bày tỏ sự quan tâm cho mấy. Tôi cũng nói tiếp rằng trước đây cô có thể cho vấn đề cờ Vàng là không quan trọng, nhưng nay cô ra tranh cử nghị viên, đại diện cho cộng đồng người Việt tị nạn thì phải khác. Tôi hơi sửng sốt khi cô trả lời tôi rằng: “Nếu người Việt ở đây không ủng hộ bầu cho cô thì cô đi tranh cử chổ khác! Tôi nói rằng tuy cô có tài ăn nói nhưng rồi cô sẽ xem cô được bầu lên là nhờ ai. Do đó mà tôi chẳng ngạc nhiên với thái độ “ăn cháo đá bát” của cô ấy xảy ra sau này. Tuy vậy, trước khi ra về tôi có nói rằng cô có tài ăn nói làm nhiều người không thắc mắc về thân thế của cô và thế nào cô cũng thắng cử, chẳng cần sự ủng hộ của tôi. Vì vậy mà không những không ủng hộ cô ấy, tôi cũng đã tìm cơ hội lên một số chương trình phát thanh để nói cho cộng đồng biết về lập trường quốc gia không rõ ràng của cô ta, nhưng tiếng nói của tôi bị lắng chìm, vì tôi hiểu rằng cộng đồng người Việt đang nôn nóng bầu cho một nghị viên gốc Việt đầu tiên vào hội đồng thành phố. Sau này mọi người đều biết đến việc cô gởi email vô thành phố yêu cầu tạm đình hoãn việc cứu xét nghị quyết cờ Vàng
Với câu chuyện này tôi muốn nhắn nhủ với bà nghị viên Madison rằng đã quá trể và chẳng ai tin bà có lập trường quốc gia của một người tị nạn, dù bà có phủ lên người bà hàng chục lá cờ Vàng. Và bà Madison cũng nên nhớ rằng cộng đồng người Việt phát nguồn là một cộng đồng tị nạn cộng sản đã bỏ lại đàng sau tất cả để tìm hai chữ tự do. Vì vậy mà họ không thể nào chấp nhận sự tự do phát biểu và dân quyền của họ bị bóp chẹt bằng những thế lực dù to lớn đến đâu. Và nếu bà bị bãi nhiệm vào ngày 3 tháng 3 (2009) sắp tới — mà đó là điều tôi đoan chắc rằng sẽ xảy ra — đó là vì bà là một thành viên trong thế lực tại thành phố San Jose muốn bóp chẹt tiếng nói dân chủ của cộng đồng người Việt tị nạn và cũng vì bà đã phản bội những người đã mang lại chiếc ghế nghị viên cho bà.
---