Monday, December 8, 2008

Recall và Anti-Recall có cần phải “ ngồi xuống”?

Thứ Hai, ngày 8 tháng 12 năm 2008
Recall và Anti-Recall có cần phải “ ngồi xuống”? • Lê văn Phúc SJ

Recall và Anti-Recall có cần phải “ ngồi xuống”?

• Lê văn Phúc SJ

Trong mấy ngày gần đây phía chống recall sau khi lặp đi lặp lại luận điệu cũ rich , bèn tung ra lời kêu gọi “ hai bên nên ngồi xuống nói chuyện với nhau” . Nói chuyện gì đây ? Bao nhiêu phần phải, phần đúng quý vị giành hết .

Quý vị nói ra rả trên đài, viết loạn xà ngầu trên báo , “bứng cây sống trồng cây chết” bấy nhiêu chưa đủ sao mà quý vị còn muốn mời chúng tôi đến nghe những lời vô bổ ? Hay là quý vị muốn chúng tôi đến để nói chuyện bàn tròn, bàn vuông, hai bên, bốn bên giống như hòa đàm Paris ngày nào để mua ngày mua tháng ? Như vậy “ngồi xuống”cũng chẳng giải quyết được chuyện gì . Thời điểm nầy thiết nghĩ không cần phải lời qua tiếng lại mà nên nhìn nhận sự thật ; sự thật đó là nghị viên Madison Nguyễn đã sai phạm quá nhiều trong quá trình hành xử chức vụ dân cử, giờ đây chỉ cần bà có đủ can đảm ra một thông cáo báo chí và lên đài phát thanh nhìn nhận những việc làm sai trái đã qua: không công bằng, phản dân chủ, xúc phạm danh dự tập thể người Việt để cho bà được từ chức trong danh dự nhằm tiết kiệm tiền thuế của dân, thì mọi người còn nhìn bà với chút… tình nếu bất chợt chạm mặt nhau ngoài phố.

Với một người làm chính trị vương đạo thì điều nầy không khó Thuận theo quan điểm của đa số ; đa số thắng thiểu số, đó là luật chơi của xã hội dân chủ . Mong bà Nghị có đủ nghị lực vượt qua thói tự kiêu, tự đại và rời bỏ đám thầy dùi vô dụng. Chỉ có vậy thôi!

Tôi tin rằng, phía những người tranh đấu họ cũng chẳng vui sướng gì khi phải chọn con đường chông gai, thế nhưng họ cũng không thể nào bỏ qua khi thấy CĐ của họ bị chèn ép, chà đạp, bị “thoi” bị “dập”. Họ phải lấy lại danh dự, lấy lại công bằng, đó là trách nhiệm mà CĐ đã giao phó. Họ khởi đi từ con số 0, không tiền bạc, không thế lực trải qua những ngày nắng mưa, những đêm gió lạnh dưới cái nhìn coi thường, miệt thị của đám TÂY THỰC DÂN trên lầu cao cùng với sự chế diễu, đâm thọc, quậy phá của đám TA VIỆT GIAN, những người tranh đấu đã từng bước đạt được những thành quả đáng kể và giờ đây họ đã có được ngày 3 tháng 3 năm 2009 là ngày bầu cử Recall nghị viên Madison Nguyễn khu vực 7.

Có người trong nhóm chống bãi nhiệm còn cho rằng HĐTP bị CĐ làm áp lực quá mạnh nên phải nhượng bộ ! Trời Đất Thánh Thần. Có nói lộn không đây ? Cái đám người “vô công rỗi nghề”, cái đám người “ làm trò khỉ” sao có thể làm áp lực với những con người đầy quyền thế cùng với đám doanh gia thừa tiền lắm bạc . Làm thế nào một anh nhà nghèo có thể làm áp lực với đám đại gia và anh dân đen có thể làm áp lực với bọn quan lớn ? Không phải thế đâu. Chẳng qua là những người tranh đấu đã đi đúng đường, đúng luật. Và vì đi đúng đường giữ đúng luật nên họ đã thành công từng giai đoạn và cuối cùng đã có cái ngày 3/3/09 là ngày bầu cữ bãi nhiệm.

Thế còn phía bên kia luôn tự nhận là mình đúng sao cứ mãi thụt tới thụt lui từ Việt Nam Town đến New Saigon rồi Saigon Business District ; coi bộ không xong thì chơi trò xóa bài làm lại đưa ra trưng cầu toàn thành phố hòng mượn tay ngoại quốc giết chết cái tên Little Saigon. Phải nói đây là thủ đoạn thâm độc nhứt, gian manh nhứt. Cả bọn hí ha hí hửng, nhưng “Thiên bất dung gian” , quan thầy tôi tớ chưa kịp mừng đã phải bỏ của chạy lấy người vì đã chạm phải nọc ( luật Brow Act ).

Những ai theo dõi diễn tiến từng giao đoạn tranh đấu mới thấy được cái GIAN, cái ÁC của bà Nghị và đám người xung quanh. Tại sao họ lại cay đắng, thù ghét cái tên Little Sagon đến thế ? Cuối cùng mọi người mới hiểu ra vì “Little Saigon có âm hưởng chống Cộng” ! Thế nhưng, vào cái đêm HĐTP công nhận tạm thời banner và cổng chào LSG , bà Nghị và cái anh chàng HTD cũng lăng xăng, rổn rảng tuyên bố, rồi cũng ký tên ; có lẽ dây thần kinh thẹn không còn “work” nữa chăng ?!..

Để kết thúc cho bài viết nầy tôi nhận thấy đến thời điểm nầy hai bên Recall và chống Recall còn quá nhiều cách biệt, khó lòng ngồi lại với nhau để nói chuyện phải trái, đúng sai . Mỗi bên đã chọn cho mình một con đường, một hướng đi . Vậy thì đường ai nấy đi, hồn ai nấy giữ, việc ai nấy làm. Không ai nói trước được là mình sẽ thắng. Trong trường tranh đấu thắng thua cũng là lẽ thường. Nhưng cái đích 3/3/09 bắt buộc phải đến. Nếu qua ngày đó phía chống bãi nhiệm thắng thì chúng tôi phải chấp nhận thua cuộc vì rõ ràng là cử tri khu vực 7 đã lên tiếng, rằng họ không muốn bãi nhiệm. Còn ngược lại phía UBBN thắng thì đó cũng là tiếng nói của cử tri khu vực 7, họ muốn bà nghị ra đi chớ chẳng phải Tại, Bị , Bởi …gì cả .

Xin đừng “cãi chày, cãi cối”, nại lý do nầy lý do nọ. Xin trả lại sự bình yên cho mọi người. Và nhân đó bà nghị cũng như đám quần thần kia cũng nên gởi đến những người chiến thắng những lời lẽ lịch sự giống như TNS John Mc Cain gởi cho ông Obama vào giờ phút thua cuộc. Chính cái cách hành xử văn minh lịch sự nầy đã làm cho nhân cách của ông Mc Cain tăng lên gấp bội. Lần nầy thì nhất đinh phải chấp nhận luật chơi. Hết đường binh rồi bà con ơi !!!

Lê văn Phúc , cư dân S.J

http://www.vietvungvinh.com/Portal.asp?goto=VietNam/2008/20081208_03.htm

---