Sunday, December 7, 2008

Vùng vẫy trong vô vọng

Chủ Nhật, ngày 7 tháng 12 năm 2008
Vùng vẫy trong vô vọng • Kiêm Ái

NV. Madison Nguyễn

Vùng vẫy trong vô vọng

• Kiêm Ái

Càng đến gần ngày 3.3.2009, ngày định mệnh của nghị viên Madison Nguyễn thì những thế lực tài phiệt và những kẻ đi hàng hai, hàng ba với Việt Cộng và tay sai, càng ráo riết đưa ra những chiêu thức quái dị, mong lung lạc khối cử tri khu vực 7 nhằm bảo vệ cái ghế 3 chân của Madison Nguyễn, thậm chí còn kêu những kẻ lâu nay chuyên “trùm mền” ra để mong lừa gạt đồng hương. Nhưng, càng vùng vẫy bao nhiêu; càng làm trò cười cho bàng dân thiên hạ bấy nhiêu. Hai yếu tố mà những người binh vực Madison Nguyễn đưa ra để “giúp cô giữ trọn nồi cơm” là: Những chức quyền và Hội Đồng Thành Phố, các thương gia nghiệp chủ ủng hộ Madison Nguyễn. Thứ hai là Madison Nguyễn đã có nhiều thành tích phục vụ dân chúng trong một DVD đã phát hành rộng rãi. Nhưng, như đã nói trên, 2 yếu tố này không giúp được gì cho Madison mà còn làm cho mọi người thấy rõ bản mặt dối trá của Madison mà thôi. Trong khi đó, những người chủ trương bãi nhiệm Madison lại có những bằng chứng, những luận cứ vững chắc, và điều quan trọng nhất đó là đồng hương Bắc Cali nói chung và cử tri khu vực 7 đã thấy rõ bộ mặt thật của Madison Nguyễn. Do đó, Ủy Ban Bãi Nhiệm đã từng bước một thu thập được nhiều kết quả mong muốn.

Trước đây, trong cuộc họp báo tại quán cà phê Paloma để binh vực Madison Nguyễn, Hoàng Thế Dân đã phát biểu đại ý: Cuộc bãi nhiệm Madison Nguyễn sẽ thất bại vì những thành viên trong Hội Đồng Thành Phố phải “ôm nhau để sống”, và họ sẽ vùi dập Ủy Ban Bãi Nhiệm Madison. Thực tế chứng minh, Hội Đồng Thành Phố hay nói rõ hơn là 7 người trong Hội Đồng Thành Phố San Jose đã thất bại thê thảm trong “sự nghiệp” binh vực Madison Nguyễn, phải định ngày để bỏ phiếu bãi nhiệm Madison Nguyễn.

Sau đây là những “Vùng Vẫy trong Vô Vọng” của Madison và phe nhóm:

Sau khi kết quả các cuộc thăm dò của chính thành phố San Jose, của báo San Jose Mercury News và 2 cơ quan tư nhân khác, trong đó có Việt Nam Nhựt Báo đã cùng có một kết quả là hơn 90% cử tri khu vực 7 ủng hộ tên Little Saigon, Madison Nguyễn và Chuck Reed đã đưa ra chiêu bài “compromise” tương nhượng, thỏa hiệp, hay dung hòa v.v...

Đây là trò phản lại nền dân chủ tốt đẹp của Hoa Kỳ có từ mấy trăm năm nay. Trong dân chủ; nguyên tắc đa số được tôn trọng triệt để. Các cuộc bầu cử Tổng Thống Hoa Kỳ, ứng cử viên nào được đa số tương đối số phiếu bầu, dù là một phiếu, ứng cử viên đó cũng được tất cả số cử tri đoàn của tiểu bang. Vì đó là nguyên tắc đa số. Trong cuộc bầu cử dân biểu, nghị viên thành phố, nếu không ai được 50% cộng 1 phiếu thì 2 ứng cử viên cao phiếu nhất phải qua một bầu cử khác, và lần này, ứng cử viên nào nhiều phiếu nhất, dù là 1 phiếu sẽ đắc cử. Giám sát viên Janet Nguyễn ở Nam California chỉ thắng đối thủ có 3 phiếu. Ai cũng ngạc nhiên không biết Madison Nguyễn đã lèo lái thế nào mà một thị trưởng và 6 nghị viên khác lại đồng ý một “giải pháp” phản dân chủ như vậy? Sau này biết được là vì Madison Nguyễn đã vi phạm luật Brown Act, vận động, năn nỉ các nghị viên kia trước, còn nói láo với họ để tổ chức họp báo trấn áp dư luận ngày 15 tháng 11năm 2007 là đa số các lãnh đạo hội đoàn và đông đảo cử tri người Việt sẽ đến ủng hộ cô ta. (cuộc họp báo được thông báo trong 24 giờ)

Rủi cho ông Chuck Reed và Madison Nguyễn, cử tri Việt Nam đã có quá nhiều kinh nghiệm những trò ma mãnh của Cộng Sản Việt Nam . Chuyện “compromise”- tương nhượng không gạt được họ. Gạt làm sao được một bên là 90%, một bên là 6% mà bảo rằng dung hòa? Gạt làm sao được một bên là 2 ngàn người hiện diện cộng thêm 4 ngàn thỉnh nguyện thư, một bên chỉ 15 Hội Đoàn và cá nhân? Chưa kể trong 15 cái gọi là “Hội Đoàn và cá nhân” này có vài ba người đã trực tiếp và công khai phản đối là họ không có ủng hộ, tên họ bị ghi vào mà không cho họ hay! Một đoàn thể duy nhất có đông hội viên thì hội viên phản đối ông hội trưởng lạm dụng chức vụ, đó là trường hợp ông Trần Ngọc Ảnh, Hội Ái Hữu Quảng Ngãi! Một sự “tương nhượng giữa con ruồi và con voi!”

Madison Nguyễn dùng số tiền kếch xù mà 90% là do thương gia, kỹ nghệ gia cho để cố vùng vẫy mong thoát được lưới trời ngày 3.3.2009, nhưng với những câu hỏi sau đây, nghị viên lươn lẹo này không thể trả lời được, y như cá mắc câu không cách gì tháo gỡ được:

- Câu nói bất hủ của luật sư Đỗ Văn Quang Minh như một mũi nhọn xoáy vào tim óc của Madison Nguyễn cũng như của những ai ủng hộ cô ta: “Tại sao lại chọn cái chót mà bỏ cái nhứt?”. Một vấn đề khác mà trong cuộc phỏng vấn của Ủy Ban Bãi Nhiệm, tiến sĩ Đỗ Hùng đã nêu lên làm mọi người như mới “qua cơn mê”:

- Cái tên Little Saigon không làm cho thành phố thiệt hại bất cứ phương diện nào, tại sao Madison Nguyễn cố quyết loại bỏ nó cho bằng được? Những kẻ binh vực Madison cho rằng cộng đồng Việt Nam chỉ vì cái tên mà gây cảnh xáo trộn trong cộng đồng. Nhưng nếu họ thành thật trả lời câu hỏi này, họ sẽ đi đến kết luận: chính Madison Nguyễn đã gây rối trong cộng đồng.

- Dành khu Story để vinh danh người Việt, thế mà người Việt muốn cái tên Little Saigon thì Madison Nguyễn lại bác bỏ với bất cứ giá nào? Chỉ với câu hỏi này đã cho người Việt tị nạn Cộng Sản hiểu lập trường và hành động của Madison Nguyễn rồi.

- Tại sao vấn đề dành khu Story để vinh danh người Viẹt mà Madison Nguyễn chỉ liên lạc và làm việc với tài phiệt Tăng Thành Lập, răm rắp tuân theo những ý kiến của ông này, không cho cộng đồng Việt Nam và cử tri khu vực 7 biết?

- Tại sao vừa mới đắc cử, chưa dọn xong văn phòng, mới nghe bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi xin tiền cho Vườn Truyền Thống Việt là nghị viên Madison Nguyễn ký check nửa triệu Mỹ kim cho bác sĩ Ngãi không do dự. Nhưng cho đến nay Vườn Truyền Thống Việt chỉ trồng cỏ hoang? Như thế cũng chưa vừa lòng, nghị viên Madison Nguyễn đã đem 2.75 triệu mỹ kim của thành phố để tạo mãi Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng Việt Nam âm thầm trao cho bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi, mãi đến khi hoàn thành board director rồi mới “thông báo để cộng đồng đến tham dự tiệc ra mắt và gây quỹ”. Bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi hưởng xơ múi gì trong số tiền 2.75 triệu mỹ kim khi Madison Nguyễn dùng công trình này giao cho bác sĩ Ngãi thực hiện và ngang nhiên cho biết sỡ dĩ cháu giao công tác này cho bác sĩ Ngãi vì “năm ngoái, khi cháu tranh cử, bác sĩ Ngãi giúp cháu rất nhiều”. Trong khi đó, kể từ ngày đắc cử Madison không hề bén mảng đến các tổ chức của cộng đồng!

- 90% cư dân và thương nhân trên đường Story đã bày tỏ nguyện vọng thích tên Little Saigon qua 4 cuộc thăm dò, qua sự tham dự của cả ngàn người đêm 20.11.2007 để bày tỏ nguyện vọng xin đặt tên Little Saigon, cả 10 ngàn người biểu dương tinh thần đoàn kết và bày tỏ nguyện vọng Little Saigon ngày 2 tháng 3.2008, thế nhưng Madison Nguyễn lại tuyên bố: “Cư dân và thương nhân trong khu vực Story không thích tên Little Saigon vì nó có âm hưởng chống Cộng.”

Những kẻ binh vực Madison chỉ nói bông lông, không đi vào thực tế, không giải tỏa được những thắc mắc nói trên của cử tri khu vực 7, do đó, đã có 7 ngàn người ký tên đòi bãi nhiệm Madison, hơn 5 ngàn chữ ký được đệ nạp cho HÐTP và có đến 4,775 chữ ký được HÐ bầu cử quận hạt xác nhận hợp lệ, trong khi đó, Madison Nguyễn vận động ráo riết cũng chỉ được vỏn vẹn 8 chữ ký chống bãi nhiệm! Một lần nữa, con ruồi đối lại với con voi! Nếu là một con người có liêm sỉ, biết tự trọng, Madison Nguyễn từ chức lâu rồi.

Thành phần nào ủng hộ Madison Nguyễn?

“Nói cho tôi biết anh chơi với ai tôi sẽ nói anh thuộc về hạng người nào?” Những thành phần ủng hộ Madison thuộc những hạng người sau đây:

- Henry Le tức Lê Văn Hướng. Tên này đã ăn cắp chữ ký của các thương gia trong khu vực 7 để ủng hộ Madison . Trong số 92 chữ ký mà Lê Văn Hướng đệ trình, có 32 người đã công khai tố cáo Lê Văn Hướng ăn cắp chữ ký của họ, một số lớn khác cũng phủ nhận mục đích của chữ ký trong danh sách mà Lê Văn Hướng đệ nạp. Họ cho biết Hướng đã dùng chữ ký của họ ký trong những văn kiện khác. Vì sự gian dối trắng trợn này, nghị viên Sam Liccardo, người đã “bảo trợ” đề nghị này và đưa ra Hội Đồng Thành Phố chấp nhận “ngay tại hiện trường”, đã phải thú nhận văn bản đó không nạp cho Hội Đồng Thành Phố mà chỉ đưa cho thư ký, ông ta chỉ “đọc qua” nửa giờ trước khi vào phòng họp chứ chưa nghiên cứu kỹ. Lê Văn Hướng ăn cắp chữ ký, Liccardo làm cò mồi, Madison Nguyễn chính là kẻ đạo diễn tấn tuồng này. Tư cách của những kẻ này thuộc vào hạng người nào trong xã hội? Tại sao ông Thị trưởng lại dễ dàng chấp nhận một văn bản mà chính ông ta chưa được đọc? Sự gian dối này làm sao chối cãi?

- Trong văn bản gọi là “Chúng tôi lên tiếng” tức Our Voice cũng không tránh khỏi sự gian dối. Cụ Võ Toàn, người được nêu tên số 1 đã phủ nhận, đã gởi văn thư đính chính đến Cao Sơn, người phụ trách lấy chữ ký và đài phát thanh Quê Hương, nơi đọc ra rả cả mấy ngày, nhưng cả 2 nơi này làm lơ, đến khi cụ Võ Toàn tuyên bố với báo chí, lúc đó đài Quê Hương mới “tha” cho cụ. Cụ Trần Tế Hồng cũng ở trong trường hợp tương tự và nhiều người nữa, nhưng khi yêu cầu đính chính thì được cho biết là “trùng tên”! Ngoài sự gian dối, văn bản này cũng có những nhận định rất ấu trĩ, hiểu biết ca dao tục ngữ rất hạn chế, thế mà lại có nhiều nhà trí thức ký tên, ví dụ Bản Lên Tiếng viết: “Tuy phần đông thích tên Little Saigon nhưng không phải là không ít người là không đồng ý với phương cách đấu tranh như hiện nay. Đang có nguy cơ “muốn giết con chuột, đập đổ tất cả bình quý” hay “thấy con sâu, đòi đổ tất cả nồi canh”. Công nhận có nhiều người thích tên Little Saigon, nhưng không đồng ý phương cách đấu tranh! Phương cách đấu tranh của cộng đồng có dùng bạo lực không? Cớ làm mất trật tự công cộng không? Có gây thiệt hại cho ai không? Không! Cộng đồng chỉ hội thảo, đưa đề nghị, biểu tình bất bạo động và rất trật tự. Thế thì còn phương cách nào tốt hơn khi họ xử dụng quyền tự do ngôn luận do tu chánh án số I cho phép? Cho rằng cộng đồng muốn giết một con chuột đập đổ tất cả bình quý là nói láo. Với phương cách luật pháp cho phép, cộng đồng đã hội họp tại G.I. Forum và quyết định bãi nhiệm Madison Nguyễn. Suốt trong thời gian đi lấy chữ ký, Ủy Ban Bãi Nhiệm đã không gây nên một chuyện đáng tiếc nào. Với quá trình tôn trọng luật pháp của Ủy Ban Bãi Nhiệm nói riêng và toàn thể cộng đồng Việt Nam nói chung, Madison đúng là một “con chuột tinh quái”, luôn luồn lách đàng sau những đồ vật quý giá, nhưng đã bị cộng đồng dùng pháp luật với tất cả khôn khéo để kéo “con chuột tinh quái” này ra cho cử tri khu vực 7 xét xử vào ngày 3.3.2009. Trái lại, những người ủng hộ Madison Nguyễn đã chấp nhận dùng bạo lực “punch” vào mặt những ai không ủng hộ họ. Ví dụ tiếp theo thật là tiếu lâm: “thấy con sâu, đòi đổ nồi canh”! Dân gian nói rằng “con sâu làm rầu nồi canh”, có nghĩa là con sâu “có mặt” trong nồi canh thì nồi canh đó tất nhiên phải đổ đi. Đó là ý nghĩa 2 chữ “làm rầu”. Nhưng những kẻ ký tên trong “Our Voice” thì không, họ vẫn xì xà xì xụp húp nước vớt xác nồi canh, mặc con sâu đang bơi qua bơí lại hay phơi xác trong đó! Ăn uống dơ dáy, vì con sâu thường có hình thù ghê gớm, phụ nữ thấy nó đã tái mặt vì sợ, nói chi ăn phải nó. Đúng là cái ao trâu của ký giả Hạnh Dương.

- Hoàng Thế Dân là cán bộ cao cấp của đảng Việt Tân nay được biệt phái, ngày ngày đến đài Quê Hương xoi mói đời tư của Kiêm Ái, của Nguyễn Ngọc Tiên, Nguyễn Thiếu Nhẫn và những ai chủ trương bãi nhiệm Madison, bịa điều đặt chuyện để vu vạ, xuyên tạc việc làm của Ủy Ban Bãi Nhiệm Madison Nguyễn. Nhân chuyện tiến sĩ Lê Hữu Phú nhắc ông Tiên thiếu nợ 3 ngàn đô, những chi tiêu lặt vặt không giao nạp hóa đơn để sổ sách rõ ràng. Hoàng Thế Dân đã vội chụp lấy cơ hội ngàn năm một thuở, đấu tố ông Nguyễn Ngọc Tiên ròng rã mấy tuần lễ. Ông Hoàng Thế Dân có biết đâu rằng, càng đấu tố ông Nguyễn Ngọc Tiên bao nhiêu thì ông càng phản lại đảng Việt Tân bấy nhiêu, phản luôn bà giám đốc đài phát thanh Quê Hương, khiến bà này còn miệng ăn không còn miệng nói. Bà giám đốc đài phát thanh Quê Hương bị bà Nguyễn Thị Ngọc Hạnh minh danh tố cáo mỗi tháng đài Quê Hương nhận 50 ngàn đồng của “tình báo Việt Cộng” mà bà Đoan Trang vẫn im như thóc. Tại sao? Ông Hoàng Thế Dân nói mà không biết mình nói gì, nó có hại cho đảng Việt Tân ra sao. Thật tội nghiệp! Đây là một con người không có bộ não để suy nghĩ. Ông Tiên được ghép cho hai chữ lem nhem trong khi chỉ là “chậm trễ trong việc giao hóa đơn”. Nếu ông Tiên lem nhem tiền bạc, chắc chắn đã trả nợ cho ông Lê Hữu Phú rồi. Còn đảng Việt Tân vừa phá hoại lòng tin của đồng hương, vừa quyên góp tiền bạc, vừa bị nghi làm ăn bất chánh, bị đưa ra tòa v.v… sao ông Hoàng Thế Dân không đề cập đến?

Nói chuyện lem nhem tiền bạc thì cái đảng của ông Hoàng Thế Dân phải kẻ là lem nhem số 2 sau… Việt Cộng. Vì lem nhem tiền bạc nên Mặt Trận, tiền thân của Việt Tân đã bể làm 2. Sau này vì lem nhem lập trường chính trị đảng Việt Tân lại bể một lần nữa, lần này tuy cũng bể 2 nhưng đã có nhiều đảng viên rút lui âm thầm vì thấy rõ lập trường chính trị của đảng mười phần theo VC hết 9. Kiêm Ái xin dẫn chứng cụ thể: trong tài liệu học tập dành cho các đảng viên Việt Tân cao cấp với đề tài: "Dự Phóng Tương Lai Việt Nam năm 2025” có đoạn viết: “Tài liệu này có mục tiêu trình bày một số nhận định tổng quát về viễn cảnh thế giới và Việt Nam dưới chế độ Cộng Sản Việt Nam trong vòng 20 năm tới. Qua đó, Việt Tân đưa ra một lời giải cho tương lai với một sách lược phát triển qua 2 bước:

1/- Xây dựng thành công xã hội công dân.
2/- Tiến hành phát triển toàn diện bắt đầu từ năm 2005 đến 2025.

Chúng ta thấy 2 bước của Việt Tân dài 20 năm mà bước nào cũng phải đi dưới bóng cờ Đỏ Sao Vàng của Việt Cộng. Có phải Việt Tân đã ký hợp đồng để cho CSVN mặc nhiên tồn tại 20 năm nữa. Nói nôm na là Việt Tân hợp tác với Việt Cộng và chấp nhận sống dưới chế độ Cộng Sản Việt Nam 20 năm nữa.

Một đảng viên cao cấp Việt Tân đã nhận định về 2 bước của Việt Tân được hiểu theo 2 cách như sau:

- Một là, nếu trong 20 năm tới Việt Nam vẫn sẽ tiếp tục ở dưới chế độ CSVN, và sẽ phát triển toàn diện qua 2 bước qua sách lược 2 bước của Việt Tân, thì phải chăng Cộng Sản VN đã đồng ý thi hành sách lược này của Việt Tân?

- Hai là, CSVN không thấy sách lược này là một mối nguy cho họ nên đã đồng ý cho phép Việt Tân được thực hiện sách lược 2 bước nói trên, giúp cho Việt Nam dưới chế độ hiện tại phát triẻn. Nếu điều này đúng, câu hỏi được đặt ra là: PHẢI CHĂNG VIỆT TÂN ĐÃ QUYẾT ĐỊNH HỢP TÁC VỚI CSVN?”

Vì chủ trương mới của Việt Tân như vậy nên đảng đã bể 2, tiếc rằng cái mảnh có ông Hoàng Thế Dân là mảnh hợp tác với Việt Cộng. Trên thực tế, với chủ trương như vậy, Việt Tân đã hoàn toàn đặt dưới sự chỉ đạo của Việt Cộng. Vì không bao giờ Việt Cộng chấp nhận có một lực lượng song hành với chúng, dù là để giúp đỡ chúng. Nói trắng ra, Việt Tân tình nguyện làm tay sai cho Việt Cộng. Do đó, chúng ta không ngạc nhiên khi thấy cán bộ cao cấp của Việt Tân là Hoàng Thế Dân ăn dầm nằm dề ở đài Quê Hương. Và cũng chẳng ai ngạc nhiên khi thấy bà Đoan Trang đã đem đài này hợp tác với Việt Tân trong công cuộc chống đối Cộng Đồng Việt Nam, vì cộng đồng này có lập trường chống Cộng vững chắc.

Đài Quê Hương vốn là một đài chống Cộng, ai cũng biết điều đó và ai sống trong Thung Lũng Hoa Vàng này đều phải cộng nhận điều đó. Đài Quê Hương đã trải qua 3 lần được cán bộ Mặt Trận Hoàng Cơ Minh và Việt Tân chiếu cố dụ dỗ và một lần đi kiện. Đài Quê Hương “mạnh” cho đến nỗi bà Trần Diệu Chân lúc đó là phát ngôn viên của Mặt Trận không dám đi kiện đài này một mình, phải gọi hồn chủ tịch Hoàng Cơ Minh đứng đơn kiện. Có một dạo chúng ta thường nghe đài Quê Hương ca tụng “Bác Bảy”,. Vì bác này thường hay xách bánh bèo, hủ tiếu, bánh chưng, bánh tét biếu đài Quê Hương. Tưởng cá đã cắn câu, bác Bảy liền khuyên bà Đoan Trang: Mặt Trận rất tốt, em nên tham gia. Bị “đoạn tuyệt”, Việt Tân lại đưa “người giàu có” Phạm Quốc Hùng, tên này khá thành công khi đã chiếm được cảm tình của Quê Hương, leo lên chức Chủ Tịch Cộng Đồng. Đến lúc này Phạm Quốc Hùng mới trở mặt, tính làm “Cù Thị Đực” (Cù Thị male) đem cả cộng đồng sát nhập vào cộng đồng Việt Tân. Nhưng bị đồng hương vạch mặt, khai trừ. Nay đến Hoàng Thế Dân ra tay có sự hưởng ứng trùng hợp hay có sắp đặt mà bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi dẫn Madison vào đài Quê Hương, mặc nhiên hợp tác với Hoàng Thế Dân để rồi bây chừ, cá đã cắn câu. Đoan Trang, Nguyên Khôi đành phải giở tất cả bài bản giúp rập. Thế là Việt Tân đã chiếm được đài hay ít ra cũng hợp tác chặt chẽ. Lao tư lưỡng lợi. Có nhiều người trách đài Quê Hương tại sao lúc trước rất sáng suốt, nghe hơi gió có mùi Cộng Sản là “chết mẹ với cô” mà nay, Madison đã đưa tận mũi câu: "cư dân và thương nhân trên đường Story không thích tên Little Saigon chỉ vì nó có hàm ý chống Cộng”. Rõ như ban ngày vậy mà mắt cô, mũi cô, tai cô trở thành bất khiển dụng là tại làm sao? Gần 10 chương trình phát thanh chống Cộng thuê giờ của đài Quê Hương đã rút lui, lánh xa đài, tại sao cô Đoan Trang và anh Nguyên Khôi không hiểu ra? Xin đừng trách đa đa, thiếu tiền đành bay xa!

Còn bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi với cái Vườn Truyền Thống Việt và nửa triệu Mỹ kim cho không biếu không của Madison mà còn thòm thèm cái Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng. Còn ông Tăng Thành Lập chấp nhận thương đau, tình nguyện chịu mọi phí tổn cho công cuộc xây dựng Khu thương mại Story để vinh danh người Việt, với điều kiện phải đặt tên Việt Nam Town và “chỉ 2 đứa mình thôi nhé! Đừng cho cộng đồng lắng tai nghe” (nhại bài hát Chỉ 2 đưa mình…).

Những kẻ ủng hộ, bợ đỡ, hay lãnh đạo Madison thuộc thành phần như rứa đó! Bà con khu vực 7 ai còn nghi ngờ Madison là một nghị viên trung thành với cộng đồng, có nhiều thành tích nên nhớ những điều trình bày trên. Ông Nguyễn Nho, thân phụ cô Madison hãy đọc những chi tiết này trước khi binh vực con gái.

Nước sắp đến trôn rồi, Madison Nguyễn và phe nhóm của cô nhận thấy tài phiệt, chức quyền Mỹ không giúp ích gì được trong cuộc bầu cử bãi nhiệm sắp tới, họ quay ra ca bài ca con cá sống vì nước. Ông Nguyễn Nho, thân phụ của Madison Nguyễn đọc một bài diễn văn… lạc đề nên chẳng giúp được gì cho con gái, trái lại điều làm cho người ta nghi ngờ khiến công ông Nho trở thành công dã tràng. Ông Nho nói: "Gia đình tôi không có bất cứ liên hệ gì với Cộng Sản. Bảo con gái tôi có liên hệ với Việt Cộng là oan cho nó, khi vượt biên nó chỉ mới vài tuổi đầu. Bây giờ nó lớn lên ở đất nước này và tất cả mong ước của nó là chỉ muốn phục vụ cho xã hội cho cộng đồng bằng tất cả khả năng và tâm huyết của nó”. Gia đình ông Nho không liên hệ với Cộng Sản, khi qua Mỹ Madison chỉ vài tuổi đầu, đúng, nhưng khi đã học hành xong rồi Madison Nguyễn trở về Việt Nam để dạy về dân chủ thì dù ông là thân phụ cô ta cũng không bảo đảm được cô ta không liên hệ với Cộng Sản. Điều người ta nghi ngờ con gái ông liên hệ Cộng Sản do câu nói chính miệng con gái ông nói ra: “cư dân và thương nhân trên đườg Story không thích cái tên Little Saigon vì nó có hàm ý chống Cộng” trong khi 4 cuộc thăm dò đều có kết quả: 90% người ở trên đường Story mong muốn cái tên Little Saigon. Con gái ông quyết loại cái tên có hàm ý chống Cộng cho đến nỗi bất chấp liêm sỉ, bất kể tương lai sự nghiệp. Ông Nho khẳng định con gái ông “chỉ muốn được phục vụ cho xã hội, cho cộng đồng bằng tất cả khả năng và tâm huyết của nó” thì cộng đồng đã thấy cô ta phục vụ 2 cá nhân Nguyễn Xuân Ngãi và Tăng Thành Lập và xa lánh cộng đồng, phản bội cộng đồng.

Phải chi hồi Madison mới ra ứng cử mà ông trao lá quốc kỳ cho cô ta thì chúng tôi rất cảm động, nhưng để đến khi cô ta đã mượn danh những cư dân và thường gia trên đường Story để chê 2 chữ Little Saigon có hàm ý chống Cộng thì chuyện trao lá cờ không giúp gi cho cô ta mà trở nên một trò gian dối. Đó chính là “Vùng Vẫy trong Vô Vọng”, thưa ông Nho.

Hai kẻ “trùm mền” mà Kiêm Ái đề cập ở đầu bài là ông Bùi Duy Thuyết và ông Dương Diên Nghị. Với đầu đề "Vu khống, chụp mũ phỉ báng chỉ làm lợi cho Cộng Sản”. Tuy nhiên, ngay lời mở đầu chính Bùi Duy Thuyết đã chụp mũ thiên hạ, lại cố ý dẫn đường, mách nước để ông Dương Diên Nghị chạy theo “lề bên phải” của ông Thuyết. Điều này cũng dễ hiểu, bấy lâu nay ông Diên Nghị thuộc loại “trùm mền” đâu có biết ất giáp gì. Đọc câu đầu, người ta có ngay ý nghĩ ông Thuyết đang dạy ông Diên Nghị hội luận một chiều, ông Thuyết viết: "…ông có ý nghĩ gì khi tại địa phương nơi chúng ta cư ngụ, nhiều người Việt và cả người Mỹ bị vu khống chụp mũ là cộng sản hoặc thi hành nghị quyết 36”. Nhốt ông Dương Diên Nghị vào cái rọ phải lên án kẻ bị ông Thuyết cho là chụp mũ, tất nhiên ông Diên Nghị phải “triển khai” cái hướng đi này thôi. Tuy nhiên, nếu ông Diên Nghị không là kẻ trùm mền, không là kẻ chuyên môn nói thuội (nói theo) thì chắc chắn phải hỏi ông Thuyết kẻ chụp mũ đó là ai, họ đã làm gì, xin anh cho một vài ví dụ cụ thể, đằng này ông Nghị, tuy chẳng biết ất giáp gì, nhưng cũng “nói chữ” nghe cho kêu. Vì vậy, Diên Nghị đã đưa ra một “tiểu luận” giúp cho người ta thấy những kẻ bị ông Thuyết chụp mũ chỉ là những kẻ làm công việc sáng suốt, công minh và chính đại. Ông Diên Nghị trả lời: "…Ngoài ra, chúng ta còn có kế hoạch Phượng Hoàng, các cán bộ Phượng Hoàng có nhiệm vụ phân loại, ghi dấu ai thân cộng, che dấu Cộng Sản hoặc nghi ngờ có quan hệ với cộng sản, để rồi cơ quan an ninh quân đội và công an cảnh sát sẽ điều tra giải quyết chứ cần gì phải vu khống chụp mũ!” Nếu 2 ông Thuyết và Nghị khẳng định rằng Việt Cộng không len lỏi vào tập thể người Việt hải ngoại để phá hoại, để thi hành nghị quyết 36, tắt một lời là không có Việt Cộng hay tay sai Việt Cộng tại hải ngoại thì chiều hướng cuộc hội luận của 2 ông đúng. Nhưng, nếu 2 ông không khẳng định điều đó, thì người Việt hải ngoại phải làm gì để bắt những con rắn độc trong giỏ lươn? Chỉ còn áp dụng phương pháp mà Dương Diên Nghị nói ở trên, nhưng với hoàn cảnh mới, đất nước mới chúng ta phải dày công hơn, áp dụng triệt để luật pháp và hiến pháp. Điều này Ủy Ban Bãi Nhiệm đã đi rất đúng và kết quả là Hội Đồng Thành Phố phải tuân theo luật lệ, chấp nhận có cuộc bầu cử bãi nhiệm Madison Nguyễn vào ngày 3.3.2009. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh Madison Nguyễn thì tự ý cô ta đã nói cho mọi người biết: cô ta không thích cái tên Little Saigon vì nó hàm ý chống Cộng! Cái gọi là “Hội Luận” giữa 2 ông Bùi Duy Thuyết và Dương Diên Nghị chỉ là chuyện 2 con gà đội nón mà … chạy đua. Nước đến trôn rồi mà chỉ đưa được những con gà đội nón này ra trận thì đích thị là “Vùng Vẫy trong Vô Vọng”

Kiêm Ái

http://www.vietvungvinh.com/Portal.asp?goto=VietNam/2008/20081207_05.htm

---