Tuesday, April 8, 2008

CUỘC TRANH LUẬN TRONG CÂU CHUYỆN NGUỜI MÙ SỜ VOI (Phần 1)

Diễn đàn

CUỘC TRANH LUẬN TRONG CÂU CHUYỆN NGUỜI MÙ SỜ VOI (Phần 1)

07/04/2008

Từ hôm ngưng tuyệt thực đến nay, tôi đã có dịp đọc một số bài nhận định về kết quả cuộc đấu tranh giành lại tên Little Saigon của Cộng Đồng Người Việt Bắc Cali nhưng chưa có dịp góp ý và trả lời. Do đã trình bày một số nét sơ khởi trong phần phát biểu tại buổi Văn Nghệ của New Land Tivi và Việt Báo tổ chức tại GI Forum tối 29/3/08, tôi sẽ giải thích với nhiều chi tiết hơn trong bài này để Đồng Bào tại San Jose nói riêng và khắp thế giới nói chung đã, đang quan tâm đến cuộc tranh đấu cho tên Little Saigon tại Khu Thuơng Mại trên đường Story hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện và lý do đưa đến quyết định ngưng Tuyệt thực cuả tôi vào sáng ngày 13/3/2008.


I . DIỄN TIẾN NỘI VỤ:

Vào chiều ngày 12/3/08, ngày Tuyệt thực thứ 27 và Tuyệt ẩm thứ 7, tôi quá mệt nên nằm lì trong lều ngủ thay vì ra ngồi với thân hữu từ 9 giờ sáng đến 10 giờ rưỡi tối như thường lệ. Nhiều Đồng Bào muốn gặp nhưng tôi từ chối không tiếp vì quá mệt. Chỉ khi Chủ Tịch Cộng Đồng Nguyễn Ngọc Tiên báo có chuyện quan trọng cần bàn, tôi mới mở phẹc mơ tuya lều để hỏi xem chuyện gì. CT Tiên chồm toàn thân người vào trong lều, thò 2 chân bên ngoài, trần tình với vẻ phấn khởi: “Đã có giải pháp hoàn hảo. Thị Trưởng Chuck Reed, Phó Thị Trưởng Dave Cortese và Nghị Viên Sam Liccardo đã đồng ý cho dựng cổng chào Little Saigon theo yêu sách cuả mình. Thành phố cũng sẽ cấp một ngân khoảng tương đương với số tiền chúng ta gây qũy được. Chúng ta có thời hạn tạm thời tối đa 3 năm để gây qũy, thiết kế theo đúng quy định an toàn và những quy trình, quy phạm khác theo Điều Luật 9.3 của HĐTP và dựng lên cổng chào ‘Welcome To Little Saigon’ vĩnh viễn tại giao lộ Đường Story và Mc Laughlin. Anh có thể sửa đổi văn bản nầy nếu muốn.” Nói xong, CT Tiên đưa bản Recommendation tiếng Anh cho tôi xem. Tôi phần mệt, mắt mờ, trong lều lại tối nhưng cố tập trung tư tưởng để hiểu đúng nội dung văn bản. Điều gây ấn tượng nhất là bức hình cái Cổng chào Little Saigon (lúc đó tôi tưởng do Cơ Quan Tái Phát Triển cuả Hội Đồng Thành Phố San Jose thiết kế theo chỉ thị cuả Thị trưởng Chuck Reed). Đọc xong, tôi hỏi: “Phần Hội Đồng Thành Phố cấp ‘matching fund’ đâu không thấy?” CT Tiên trả lời: “Ngày mai họ sẽ thêm vào trong văn bản chính thức. Tối nay, Nghị Viên Sam Licarrdo sẽ xuống gặp anh và ngày mai anh sẽ lên phòng Chuck Reed để ký Agreement.” Tối hôm đó, NV Kansen Chu tới gặp tôi đầu tiên. Tôi bảo ông: “Chúng tôi đã đạt được một thỏa hiệp với Thị Trưởng Chuck Reed. Ông nhớ yêu cầu Pete Constant và Pierluigi Oliverio yểm trợ thoả hiệp nầy để chúng ta có đa số 6 phiếu!” Sau đó NV Pete Constant cũng đến gặp tôi (do NV Kansen Chu mời theo lời tôi nhắn) và yêu cầu được nói chuyện riêng. Constant cần gặp riêng vì muốn thảo luận với tôi về thỏa hiệp, muốn biết quyết định của tôi, muốn biết rõ tôi yêu cầu ông ta làm gì và luôn tiện thông báo Phiên họp ngày 25/3 ông vắng mặt vì bận công tác xa . Tôi trình bày sơ về thỏa hiệp và yêu cầu ông ta yểm trợ cho giải pháp nầy bằng cách ký chung Memo với NV Chu và Oliverio . Chuyện riêng chỉ đơn giản vậy, chẳng có gì ghê gớm như câu chuyện tưởng tượng của một cây bút thuộc loại Tào Tháo, dám “bôi nhọ” một Nghị Viên đã tận tụy yểm trợ tên Little Saigon từ đầu đến cuối, cũng như kẻ sẵn sàng hy sinh mạng sống để giành cho được tên Little Saigon bằng cuộc Tuyệt thực và Tuyệt ẩm trong suốt 28 ngày, qua đoạn thủ đoạn bịa đặt đầy ác ý và xảo quyệt sau đây: “Thực tế là khi Nghị viên Pete Constant vào buổi chiều 12/3/2008 đến viếng Ông Lý Tống và yêu cầu được nói chuyện riêng với chiến sĩ Lý Tống, một người sức cùn, lực kiệt, thần trí đâu còn đủ minh mẫn sau 27 ngày tuyệt thực thì hà cớ gì Pete Constant lại thảo luận riêng lẻ với chiến sĩ Lý Tống mà không có đệ tam nhân chứng kiến, tôi đặt dấu hỏi về trường hợp mờ ám nầy của Pete Constant, những sự kiện thiếu minh bạch nầy đưa đến một tình thế mâu thuẫn mà dường như có một sự thỏa hiệp ngầm nào đó do Hội Đồng Thành Phố San Jose dàn dựng để chia rẽ Cộng Đồng. Tại sao tôi lại nêu dấu hỏi trên Pete Constant mà không là Sam Liccardo hoặc là ai khác trong 6 Nghị Viên chống đối danh xưng Little Saigon? Thử hỏi các bạn, Lý Tống và các bạn có thể nào tín nhiệm Sam Liccardo hay một NV nào trong nhóm 6 người của họ khi trao đổi điều gì về Little Saigon ngoài Pete Constant, Kansen Chu hoặc Pierluigi Oliverio ra. Để củng cố cho sự nghi ngờ của tôi qua hành động đi đêm của Pete Constant cùng Lý Tống mời các bạn theo dõi các diễn biến kế tiếp…”

Phó Thị Trưởng Dave Cortese cũng đến gặp tôi và sau cùng là NV Sam Liccardo. Tôi ngồi trong lều, thò đầu ra ngoài nói chuyện. Sam phải quỳ vì đứng thì quá cao còn ngồi chồm hỗm lại không quen. Tôi nhờ anh em đem ghế cho Sam ngồi vì thấy để Sam ở trong tư thế đó hơi “kỳ cục.” Tôi nhấn mạnh: “I’m ready to die. I’m willing to sacrifice my life as a Justice Defender! Nếu ông muốn giải quyết vấn đề này, ông phải tiến hành gấp trước khi tôi bị bất tỉnh.” Mặc dù tôi thường bảo: “Đối phương chỉ quan tâm giải quyết khi tôi bắt đầu rơi vào tình trạng hôn mê, hoặc biết chắc tôi sẽ chết.” Nhưng qua kinh nghiệm 21 năm tù, tôi biết rằng những tên tù “đầu gấu, đại bàng,” những mafia thứ dữ trong nhà tù và ngay cả những tên cai tù hung hãn, độc ác nhất, chúng chỉ “nể” khi nghe tôi được xưng tụng “Hero,” nhưng chúng thực sự “sợ” khi biết tôi là “Không tặc!” Những lời “I’m ready to die, I’m willing to sacrifice my life…”, như lời một thân hữu bình luận, cuả một kẻ đã có 2 tiền án Không tặc có tác động “tâm lý” đối với Hội Đồng Thành Phố nặng hơn là tình trạng bất tỉnh của một “Hero,” bởi họ có thể suy diễn rằng … biết đâu tay Không tặc, thay vì Tuyệt thực, Tuyệt ẩm đến chết, lại “nổi cơn, lên cơn” phóng vào phi trường chôm một máy bay hay ôm một khối chất nổ chơi đòn kamikaze thì tán mạng cả đám. Và có thể đó là một trong những lý do chính yếu tại sao họ chịu khoan nhượng khẩn trương, gấp gáp trong khi tôi chưa bị bất tỉnh ! Đỗ Hùng cũng đã phân tích: “Hôm Diễn hành Tết, khi xe qua khán đài, MC giới thiệu anh là Không Tặc, đã cướp máy bay Air Bus của Hàng Không VC, anh cứ than phiền bảo: ‘Đưa một bản tiểu sử ngắn hấp dẫn không đọc, lại cứ copy nguyên văn mẩu chuyện Không tặc từ Website. Ở Mỹ giờ nầy nghe nhắc đến Không tặc thiên hạ nổi da gà và có ác cảm .’ Không ngờ nhờ vậy mà nay có ép phê thuận lợi cho vụ Tuyệt thực !”

Riêng về Agreement, Đỗ Hùng cũng đã thảo luận cùng Thị Trưởng Chuck Reed về những Điều Khoản trong Bản Thỏa Hiệp trước khi chính thức thông báo những thỏa thuận đạt được và buổi ký kết vào ngày hôm sau cho Đồng Bào hiện diện trước Tòa Thị Chính ủng hộ cuộc Tuyệt thực của tôi vào khỏang 10 giờ 30 tối ngày 12/3 sau chương trình Văn nghệ hàng đêm . Việt Nam Nhật Báo đã loan tin nầy . Vậy mà VPH lại áp dụng đúng đường lối, chính sách của bọn Vẹm khi bịa đăt, hư cấu những tin tức và dữ kiện từ đầu óc bệnh hoạn của mình để lên án người khác với những từ ngữ bố láo mà nếu áp dụng cho chính bản chất VPH lại hoàn toàn phù hợp! Sau đây là hai trích đoạn của bài VPH viết: “Tại floor thứ 18, vào 9:45 AM, March 13, 08, Lý Tống và Nguyễn Xuân Vinh đã hấp tấp ký tên vào Memorandum mà Chuck Reed và HĐTP San Jose cố tình không đưa Memorandum ra cho Cộng Đồng tham khảo các điều khoản trong đó trước khi Lý Tống và Ông Nguyễn Xuân Vinh hạ bút ký; về chiến sĩ Lý Tống thì có còn đủ minh mẫn nhận định rõ ràng trắng đen sau 28 ngày tuyệt thực không? Còn Ông Nguyễn Xuân Vinh thì tại sao phải hạ bút chứ?” và “Chuck Reed và tập đoàn bất lương tạo ra một bảng Ghi Nhớ mơ hồ, lấp liếm, lươn lẹo và đi đêm để lôi kéo gấp rút hai nhân vật hỗ trợ là Lý Tống và Nguyễn Xuân Vinh ký mà không cần có thời gian nghiên cứu và tham khảo mà lại không giao Memorandum nầy cho ông Đỗ Hùng và ông Nguyễn Ngọc Tiên, hai nhân vật lãnh đạo chủ chốt và hợp pháp đại diện danh chánh ngôn thuận cho Cộng Đồng Người Việt San Jose, phải đặt bút ký đầu tiên mới hợp pháp . Đây là một hành động lừa đảo đánh phá thâm độc có tính toán, cố tình lũng đoạn, âm mưu gây chia rẽ trong nội bộ Cộng Đồng Người Việt đang đoàn kết chặt chẽ và đang điều hành công cuộc tranh đấu cho Dân Chủ, Công Lý, cho Danh Dự của Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản có hiệu quả đang trên đà thắng lợi, thế mà vì tánh kiêu binh tự mãn để sa vào bẫy rập của tập đoàn chính trị gia gốc Caucasian mainstream cấu kết với đám Việt Gian CS một cách ấu trĩ tệ hại như thế nầy thật đáng nguyền rủa, những kẻ ngu dốt hám danh ảo huyền, mang bệnh thích làm lãnh tụ mà cáo già Chuck Reed đã bắt đúng mạch nên hốt thang thuốc “We are the leaders in the Vietnamese Community” thì kể như im hơi lặng tiếng mà bán đứng Cộng Đồng . Thật đáng thương cho tầng tầng lớp lớp chẳng ngại đêm ngày gió táp mưa sa, giá rét lạnh lùng mà lòng đã sắt son, kiên trì biểu dương .” Ở Hải ngoại có hai loại người thích “chôm credit.” Một loại khi thấy ai, tổ chức nào thành công, họ nhảy vào ăn có, như thể chính mình đã có công lớn trong thành quả đó . Loại tệ mạt hơn lại áp dụng thủ thuật đi tắt “Sát Phật Thành Phật,” tìm những kẻ nổi danh, những chiến tích lừng lẫy để tấn kích, khích bác bằng những dữ kiện, bằng chứng bịa đặt, bóp méo, và những luận điểm hồ đồ, mị dân, lời văn, từ ngữ nặng mùi, thiếu giáo dục để được người đời biết đến .
Sáng ngày 13/3/08, tôi muốn biết số pounds chính xác đã mất vào ngày Tuyệt thực thứ 28 nên cởi hết quần áo để cân và quay phim, chụp hình làm bằng chứng. “The scale doesn’t lie” (Cái cân không biết nói dối). Cân chỉ đúng số 118 lbs. Từ 155 lbs xuống còn 118 lbs, tôi sụt đúng 37 lbs. Bức hình do Nhiếp ảnh gia HM Nhựt chụp với tựa đề: “28 Days Of Little Saigon” với bộ xương cách trí cũng đủ chứng minh tác hại của 28 ngày Tuyệt thực và 8 ngày Tuyệt ẩm. Vậy mà gã thối mồm, tác giả bài: “Little Saigon: Thành Công Hay Thất Bại,” lại trắng trợn viết một cách vô liêm sỉ: “Ăn như thế cứ như người lâu nay vẫn đang ăn uống bình thường ấy. Cái đứa thối mồm nào đó -- đứa thối mồm nào ngoài chính tác giả của bài nầy? -- lại còn dám nói Lý Tống lo ăn liền chứ không thôi tí nữa vào bệnh viện, xét nghiệm máu thì bác sĩ biết tỏng tòng tong là lâu này có đói khát gì!!! Bởi vậy ăn trước khi vào bệnh viện là thượng sách…” (Đúng là thối mồm chỉ thối chuyện bởi sau khi ăn sáng xong, tôi trở về nhà chứ đâu có đi bệnh viên ngay ?).

Khoảng 9 giờ sáng, CT Tiên và một số thân hữu đến đón đưa tôi lên phòng Thị Trưởng Chuck Reed. Phe Hội Đồng Thành Phố có 3 nhân vật chính: Chuck Reed, Dave Cortese và Sam Liccardo. Phe ta có khoảng 20 người . Chuck Reed hỏi tôi muốn ông đọc Agreement không ? Tôi quyết định tự mình đọc cho chắc ăn. Bản Agreement nầy không hoàn toàn giống bản Recommendation tối hôm trước, nhưng các sai biệt không quan trọng. (Hai bản Recommendation và Agreement nầy tôi chỉ thấy và đọc vào hai dịp nầy thôi, chưa từng có một copy nào bằng Anh ngữ, chỉ đến hôm nay, khi viết bài nầy, mới được đọc lại trên Internet.) Tôi hơi ngạc nhiên vì không thấy “matching fund” như CT Tiên đã hứa. Tôi hỏi và Chuck Reed giải thích điều kiện nầy chưa thể chấp thuận , cần phải thảo luận trong buổi họp về Ngân sách Thành phố trước. (Điều nầy phù hợp với lời giải thích trong bức thư Phó Thị Trưởng Dave Cortese viết cho tôi đề ngày April 2, 2008: “However the decision as to whether these redevelopment monies can be or will be used for Little Saigon signs must be decided in this year’s budget process, which is already in progress.”) Tôi nghĩ rằng nếu cứ khăng khăng đòi Hội Đồng cấp một hai trăm ngàn Mỹ Kim biết đâu sẽ có phản hồi ngược, tức các Cộng Đồng khác như Mễ, Tàu, Nhật, Mỹ ... sẽ ghét Cộng Đồng người Việt vì số tiền này và họ sẽ trả thù, trừng phạt bằng cách bác bỏ việc recall Madison Nguyễn sau này. Chúng ta có cả 100 ngàn người Việt tại San Jose, chỉ cần mỗi người đóng 5-10 MK cũng góp được cả 500 ngàn hay cả triệu MK lo gì. Vì vậy tôi bảo Chuck Reed: “Chúng tôi có khả năng gây quỹ xây Cổng chào Little Saigon. Thành Phố cấp hay không cấp cũng không sao. Nhưng phần đề cập đến các Chủ Cơ sở Thương mại không chấp thuận tên Little Saigon ông muốn ngụ ý gì?” Chuck Reed giải thích: “Cộng Đồng có quyền xây Cổng Định Danh Cộng Đồng dù Chủ các Cơ sở Thương mại có đồng ý hay không.” Vì nghe Chuck Reed bảo Agreement nầy có thể không cần phải vote nên sau khi là người đầu tiên ký vào góc trái, bên trên “Phụ Bản Ủng Hộ” dưới hàng chữ đánh máy sẵn tên mình và tuyên bố sẽ tặng cho Cổng Little Saigon năm (5) ngàn Mỹ Kim, tôi đề nghị nên thêm tên 3 Nghị Viên Kansen Chu, Pete Constant và Pierluigi Oliverio, những người ủng hộ tên Little Saigon, để có đa số 6 người, sau này không thể bị lật ngược lại. Chuck Reed thực hiện lời yêu cầu của tôi bằng cách ghi thêm “And Elected Officials” vào câu: “We Are Leaders In The Vietnamese-American Community And Elected Officials Who Will Support A Privately Financed ‘Little Saigon’ Community Sign On Story Road, And We Will Call For Peace Among All Members Of Community” (Chúng Tôi Những Người Mỹ Gốc Việt Lãnh Đạo Của Cộng Đồng Và “Những Viên Chức Dân Cử" Ủng Hộ Bảng Hiệu Cộng Đồng ‘Little Saigon’ trên Đường Story Do Tư Nhân Tài trợ Và Chúng Tôi Kêu Gọi Hòa Bình Giữa Những Thành Viên Của Cộng Đồng) trên Agreement có Chủ Đề: “COMMUNITY IDENTIFICATION SIGNAGE BEARING THE NAME ‘LITTLE SAIGON’ ALONG STORY ROAD" (Bảng Hiệu Định Danh Cộng Đồng Tên "Little Saigon” Trên Đường Story) đã được Thị Trưởng Chuck Reed, Phó Thị Trưởng Dave Cortese và Nghị Viên Sam Liccardo ký sẵn. Michael Lưu đã ghi tên 3 Nghị Viên này dưới tên tôi . Sau khi Giáo Sư Nguyễn Xuân Vinh ký tên vào góc phải có đánh máy sẵn tên của ông đối diện với tên tôi (tôi không biết Giáo Sư đã có dịp đọc văn bản này trước tôi chưa ?) thì có nhiều người định nhào vào ký, nhưng Chuck Reed đã kịp thời lấy lại Ageement vì sợ vi phạm Luật Brown Act.

Thật hồ đồ và trắng trợn khi có bài báo viết tôi đặt điều kiện Giáo Sư Nguyễn Xuân Vinh phải ký trước tôi mới chịu ký và sau đó Chuck Reed có đề cập lại vấn đề nầy nhưng không nghe tôi phủ nhận , cũng như lập luận chỉ Chủ Tịch Cộng Đồng Nguyễn Ngọc Tiên và Phát Ngôn Viên Phong Trào Đỗ Hùng mới có thẩm quyền, danh chính ngôn thuận để ký Agreement, không phải tôi hay G/S Vinh. Tại sao tôi phải ký đầu tiên? Đơn giản là nếu tôi không ký, Agreement nầy sẽ “go no where.” Tôi ký, tôi ngưng tuyệt thực là vấn đề cốt tử để giải quyết vấn nạn. Không ai có ảnh hưởng đối với các quyết định của tôi và tôi chỉ lắng nghe và chấp thuận những ý kiến đúng, phù hợp với ý định, kế hoạch của mình . G/S NX Vinh đã từng hướng dẫn một Phái Đoàn Đại Diện Các Tôn Giáo Và Hội Đồng Tướng Lãnh đến gặp tôi, khuyên tôi ngưng Tuyệt thực, nhưng tôi vẫn tiếp tục phương án đã vạch sẵn . Tại sao phải có chữ ký của G/S Vinh tôi mới chịu ký? Thật là một sự bịa đặt ngu xuẩn và phi lý ! HĐTP trân trọng mời G/S Vinh ký hay mời họp chung với Phái đoàn Cộng Đồng và Phong Trào vì họ nể danh tiếng và uy tín của Giáo Sư . Chỉ những loại “đầu tôm” mới bêu rếu một người có thân thế như vậy. Mặc dù Bà Vinh bị bệnh phải nằm bệnh viện, Giáo Sư vẫn thường ra lều Tuyệt thực thăm tôi và trước kia cũng tranh thủ gặp tôi mỗi khi có dịp. Các vị Tướng Lãnh cũng vậy. Điều đó chứng tỏ các Đại Niên Trưởng rất khiêm cung, sẵn sàng nâng đỡ đàn em và không ngại vinh danh những người xứng đáng dù thuộc cấp . Tôi và G/S Vinh chỉ ký ở Phụ Bản, còn CT Nguyễn Ngọc Tiên và Đỗ Hùng ký vào Chính Bản, trên cả tên của Thị Trưởng, Phó Thị Trưởng và NV Riccardo, như vậy không chính danh chỗ nào ?

Việc Chuck Reed loại bỏ tên 3 Nghị viên và cho phép Madison Nguyễn và phe Our Voice ký tên vào Agreement không có gì sai trái . Thứ nhất: Michael Lưu tự động ghi tên 3 Nghị Viên nầy vào Agreement mà chưa được sự chấp thuận của họ là việc làm sai trái. Sai thì phải sửa, phải bỏ tên họ ra . Thứ nhì: Đưa tên 3 Nghị Viên này vào Agreement còn vi phạm Luật Brown Act. Phạm luật thì bị phạt. Loại bỏ tên họ là tôn trọng luật pháp. Thứ ba: Việc Madison Nguyễn và phe Our Voice ký vào Agreement là có “lợi” cho phe Little Saigon. Trước kia phe Little Saigon chỉ có đa số, dù đa số tuyệt đối, nhưng khi phe Our Voice cùng ký yểm trợ Cổng chào Little Saigon, chúng ta có sự đồng thuận của cả 2 phe, và như vậy sau này sẽ không còn ai có thể chống lại tên Little Saigon, và Hội Đồng Thành Phố cũng không còn viện dẫn được lý do “có phe chống đối” để bác bỏ tên Little Saigon như trước kia . Thay vì “cám ơn” vì những thuận lợi bất ngờ, ta lại phẫn nộ và lên án Chuck Reed “cùng đồng bọn” đã coi thường luật pháp, coi thường Cộng Đồng . Đây là một sai lầm phát xuất từ nhận định có tính chủ quan và nặng tinh thần phe phái, thiếu công minh .

Sau khi ký xong Agreement, một phóng viên truyền hình Mỹ đã hỏi tôi: “Chấm dứt Tuyệt thực, điều anh muốn làm trước tiên là việc gì?” Tôi trả lời: “Qua Phở LAN uống mấy ly đá chanh và ăn phở!” Khi trả lời như vậy và đi ngay qua quán phở, tôi muốn đánh đòn tâm lý, cho người Mỹ thấy chuyện Tuyệt thực và Tuyệt ẩm là một việc kinh khủng, thậm khó khăn, cần phải tự đấu tranh với cái đói, cái khát ghê gớm vì một mục đích cao cả . Chứ nếu tôi cứ tà tà, chẳng quan tâm đến chuyện ăn uống sau 28 ngày Tuyệt thực và 8 ngày Tuyệt ẩm, họ có thể nghi ngờ tôi bị bệnh “biếng ăn” như một số người Mỹ khác, họ sẽ “cụt hứng” vì đã hồi hộp theo dõi những diễn tiến ly kỳ trong suốt cả tháng qua! Tôi ngồi ăn trước mặt phóng viên Đài truyền hình số 5, chỉ nhai thịt lấy nước, nhả bỏ bã, và uống liên tiếp 5 ly đá chanh vì quá khát nước, và sau đó trở về nhà . Vậy mà gã “thối mồm” dám phịa chuyện “sợ vào bệnh viện xét nghiệm máu thì bác sĩ biết tỏng tòng tong là lâu nay có đói khát gì!!!”

II . CÁC BIỆN PHÁP ĐỀ NGHỊ

1. Ngưng Tuyệt Thực: Tác Giả Bài “Little Saigon: Thành Công Hay Thất Bại" Mao Tôn Cương bàn: “Giá mà Lý Tống ngưng tuyệt thực đi (ngang giai đoạn Chuck Reed mang thư ra giảng hòa) thì bây giờ ta vẫn cứ tà tà tranh đấu tới cùng chứ chưa chịu cái cổng chào thôi đâu ”. Hoặc “Lý Tống trở thành cái kim đâm xì hơi quả bóng đấu tranh, vì nếu anh ta ngưng tuyệt thực để cùng với mọi người đấu tranh tiếp tục thì chưa biết cục diện xoay tới đâu .” Nếu Lý Tống làm đúng theo “ngu ý” này thì “cục diện sẽ xoay tới … vũ như cẩn” tức là chúng ta sẽ tiếp tục biểu tình vào mỗi Thứ Ba Đen đến lúc “cức trâu hóa bùn” theo chính sách “câu giờ,” “trì hoãn chiến” của phe Chuck Reed . Những từ ngữ sau đây của tác giả rất phù hợp để áp dụng cho bản chất đu gió tìm danh của chính mình: “nói nhăng nói cuội,” “đánh hôi trả thù cá nhân,” hay “để người ta nhớ/biết tới mình,” “hữu dõng ngu mưu …” Chính những kẻ hôm trước chống phá Little Saigon một cách điên cuồng, hôm sau lại nhào vào xin ký tên, chúc mừng thắng lợi Little Saigon và đồng bọn mới đúng là những tên “Hề” diễu dở. Trên trường văn, trận bút có một loại nhà văn, nhà báo chuyên nghề “đâm thuê, chém mướn” vì bẩm chất “nghiện/ghiền” công kích, phá hoại hoàn toàn ngự trị, điều khiển tư duy và hành động của họ . Trường phái “chuyên trị chửi” khi khích bác, chỉ trích ai thì thánh nhân bổng trở thành tên vô lại, và khi góp ý xây dựng thì công trình xây dựng của họ còn tệ hơn đống đổ nát mà họ đã tàn phá ! Từ tỉ lệ bỏ phiếu cho Little Saigon 8/3, 7/4 đến 9/0; từ Vietnam Town, Saigon Business District đến Little Saigon, một bước tiến nhảy vọt bằng đôi hia vạn dặm mà không phân biệt được giữa “thành công” và “thất bại,” giữa ván bài “lật ngửa” và “tháu cáy” thì không thể hiểu những tác giả các bài viết bêu rếu thành quả Little Saigon có kiến thức, nhận định thuộc hạng gì?

2. Biểu Tình: Tiếp tục biểu tình ngày thứ Ba đen + Biểu tình qui mô hàng tuần vào ngày thứ Bảy hoặc Chủ nhật… kéo dài vô tận là một đề nghị thiếu thực tiễn và không hiệu quả, bởi 14 lần biểu tình đã qua chẳng hề được báo chí, truyền thông Mỹ lưu ý và chẳng có tác động gì đến quyết định của HĐTP. Sức người có hạn. Biểu tình thứ Ba đen đã tắt thở , kiếm đâu ra người biểu tình quy mô mỗi cuối tuần ? Cứ theo dõi các cuộc biểu tình chống Việt Weekly và Báo Người Việt ở Nam Cali sẽ đoán được tính khả thi của đề nghị nầy .

3. Tuyệt Thực Xa Luân Chiến: Đề nghị thay phiên nhau mỗi ngày 5-10 người tuyệt thực từ 8 giờ sáng đến 10 giờ đêm (12 tiếng) hay kêu gọi Cộng Đồng VN tại các Tiểu Bang khác kéo về San Jose mỗi nhóm chia phiên tuyệt thực vài ngày theo kiểu xa luân chiến hạ thấp giá trị và tầm quan trọng của biện pháp Tuyệt thực . Trong thời gian Tuyệt thực 28 ngày, tôi đã đồng ý và thực hiện ý kiến của 2 người. Đỗ Thành Công đề nghị nên Tuyệt ẩm luôn để rút ngắn giai đoạn khổ hình và tranh thủ thời điểm nóng . Do đó tôi đã quyết định Tuyệt ẩm từ ngày 5/3/08. Từ khi Hội Đồng Thành Phố chấp thuận Cổng chào Little Saigon đến nay, không hề thấy ĐTC liên lạc tôi để chào mừng thắng lợi trong đó ĐTC có công góp ý ! Đặng Thiên Sơn đề nghị tôi cùng tuyệt thực vào khoảng đầu tháng 1/2008. Tôi hẹn lại vì thời gian đó quá bận với nhiều chuyện cần giải quyết . Nhưng khi tôi quyết định Tuyệt thực vào ngày 15/2/08, ĐTS lại không tham gia tuyệt thực. Giờ này lại đề nghị Tuyệt thực “vô tận,” không biết ai sẽ tình nguyện thực hiện ý định nầy? Như đã trình bày, Nguyên tắc Tuyệt thực có 2 yếu tố cơ bản:

a. Đối phương chỉ thực sự quan tâm khi người Tuyệt thực bắt đầu hôn mê hoặc có khả năng chết . Tuyệt thực kiểu “cà nhõng,” sáng ăn một bụng thật no rồi tối về nhà ăn tiếp, ngủ lấy sức… hoăc Tuyệt thực vài ngày, dưỡng sức vài ngày thì Tuyệt thực “vô tận” đến ngàn năm cũng chẳng có ma nào dòm tới, nói gì đến chuyện yêu sách sẽ được thỏa mãn!

b. Người Tuyệt thực ít nhất phải có một chút “thân thế” nào đó mới được báo chí, truyền thông Mỹ quan tâm, chú ý để gửi phóng viên đến phỏng vấn, quảng bá tin tức Tuyệt thực. Những người bình thường, lại Tuyệt thực 12 giờ, hay Tuyệt thực thay phiên chắc chắn sẽ “kéo dài vô tận,” sẽ “go no where!”, chưa kể có thể bị Cảnh sát “hốt” nếu dựng lều che mưa nắng như thời gian qua .

(Còn tiếp Phần 2)


Lý Tống

http://www.tinluan.com/details.php?nid=386

Weekly Metro's articles about Little Saigon-SJ

04.02.08
home | metro silicon valley index | columns | the fly

Silicon Valley News Notes

http://www.metroactive.com/metro/04.02.08/fly-0814.html

Right to Lie

Leave it to San Jose's Vietnamese community to turn the Little Saigon naming issue into another civics class for City Hall. Supporters have already put city leaders through a political hazing, protesting weekly at City Hall, packing council chambers and even spurring investigations of councilmembers and their back-room dealings. Now they've forced the issue of how much truth the City Council can demand from public input. Although the council has said the Vietnamese-Americans could hang a Little Saigon sign over the Story Road retail area (which is what they wanted all along), that doesn't completely satisfy the Saigonists. Activists had asked the council to come down on Henry Le , who presented a petition with signatures from 92 businesses who allegedly said they didn't want the council involved in the naming of the Vietnamese retail area. At the time, the council used that petition as a launching pad for its March 4 decision to step out of the naming controversy. Since then, councilmembers concluded that petition was bogus. But what can they really do about it? Well, Little Saigon advocates wanted the council to penalize Le and rescind its March 4 vote. However, San Jose City Attorney Rick Doyle has cautioned that the council isn't really in the business of limiting an individual's freedom of speech (that includes petitions) at council hearings. In other words, Doyle thinks anyone has a constitutional right to lie freely at a public forum. (Memo to politicians: Whew!) "It's not a crime that we are aware of," Doyle said. "What can you do to limit people? They are not under oath." Doyle said it is up to the council to discern what is true and what is not true. Still, the council committee asked that Doyle research the dos and don'ts of limiting speech�spoken or written�during public forums. Maybe it's an unusual request, but the council has learned to cover its bases. The Viets say the issue was once about the name Little Saigon. But not anymore. It's now about holding City Hall accountable, every step of the way, said Barry Hung Do , spokesman for the San Jose Voters for Democracy, an informal group of Little Saigon advocates. "This has gotten more Vietnamese-American citizens more involved with local operations," Do said. "They didn't care about local politics, but since Little Saigon, more and more are scrutinizing their elected officials within the city."

columns
03.19.08

http://www.metroactive.com/metro/03.19.08/fly-0812.html

He'll Drink To That

Maybe San Jose's City Council can survive accusations of scandal, threats of recall and weekly protests at City Hall. But there's no chance they could overcome being known as the council that let a Vietnamese man starve himself to death on the steps of City Hall. Mayor Chuck Reed was savvy enough to see that, and Reed put an end to Ly Tong's month-long hunger strike last week when he agreed to give the Vietnamese community what they want: Little Saigon. Well, at least part of it. The mayor quickly struck a deal with Tong, agreeing to ask the council to allow for a "Little Saigon" sign to hang over the Vietnamese retail area along Story Road. "We can't have someone die on City Hall grounds, we can't have that." said Councilwoman Madison Nguyen." It's true. Had the city let Tong carry on with his hunger strike until the horrible end, San Jose would suddenly be known not as the solar capital or the epicenter of innovation but as "the place where that Vietnamese guy died." San Jose's decision to not name the retail area Little Saigon has already drawn media attention from around the globe. Shortly after the mayor and other councilmembers signed the agreement, Tong could be seen sipping lemonade while Reed held a press conference with the Vietnamese community, asking (in a pleading tone) for everyone to move forward peacefully. Little Saigon advocates said they're willing to put a rest to the weekly protests and the phone calls to councilmembers. But this deal isn't going to mend the rift between the Viets and Nguyen. So there's still a good chance the community will pursue a recall, said Barry Hung Do, spokesman for the San Jose Voters for Democracy, the Little Saigon advocacy group. "The city mismanaged it from Day 1, " Do said. "It was one bad thing leading to another."

Tuesday, April 1, 2008

Thêm nhiều câu hỏi với Bức thư ngỏ của đảng Việt Tân Cải cách

Thêm nhiều câu hỏi
với Bức thư ngỏ của đảng Việt Tân Cải cách


Nguyễn Trọng Nghĩa

Sau khi đọc "Bức thư ngỏ" của ông Phan Thành Long, đại diện đảng Việt Tân Cải cách (VTCC) Bắc California Hoa Kỳ, và "Bản lên tiếng về việc chọn tên Little Saigon tại vùng San Jose , Hoa Kỳ" của đảng VTCC, những ai có chút suy nghĩ tất phải nhìn thấy những sự bóp méo sự thật quá lộ liễu. Đại ý VTCC đưa ra 3 lý lẽ chính để biện hộ cho thái độ của họ về vấn đề đặt tên Little Saigon cho khu thương mại người Việt tại San Jose .

Lý lẽ số 1: “Đảng Việt Tân không bao giờ chủ trương chống lại và cũng không hề phản đối bất kỳ một dan h xưng nào mà cộng đồng người Việt tại San Jose đề ra, đặc biệt là dan h xưng Little Saigon ." (Bản lên tiếng)

Thật vậy sao? Lời nói là thế nhưng việc làm thì lại khác hẳn. Xin kê ra một vài sự kiện điển hình để chúng ta xét coi:

§ Xin quý vị đọc “Bức thư ngỏ” của nhóm có tên là “Chúng tôi lên tiếng” (nhóm Our Voice – Open Letter). Bức thư này nói rõ: “Nhóm người ủng hộ tên gọi Little Saigon, dù có ồn ào đến đâu cũng không là đa số và không đại diện cho những người Mỹ gốc Việt sống tại San Jose và vùng phụ cận.” Bức thư này viết thêm: “Tên gọi Little Saigon tuy được một vài người ưa thích nhưng chắc chắn không biểu tượng cho người Mỹ gốc Việt.”

§ Quý vị nghĩ sao? Rằng nhóm Our Voice này đứng trung lập “không phản đối bất kỳ một danh xưng nào”? Phải là người ngu ngốc lắm mới nghĩ thế được. Thật ra nhóm Our Voice chống tên gọi Little Saigon đến tận xương tủy. Họ chống dữ dội đến nỗi họ bỏ công sức ra mở nguyên một trang web được trình bày mỹ thuật. Họ chống đến nỗi họ đi vận động chữ ký một cách kịch liệt để cuối cùng gom được... 354 chữ ký! Họ chống đối đến nỗi họ ra hết chiêu này tới chiêu khác trong suốt mấy tháng trời. Để làm gì? Để Hội đồng Thành phố San Jose chọn bất cứ một cái tên nào miễn không phải là Little Saigon thì là OK ( Vietnam Town , Saigon Business District, v.v...). Hoặc nếu không được thì HĐTP cứ câu giờ, cứ tổ chức quy trình bầu cử này tới quy trình tham khảo khác, cốt là để dìm chết Little Saigon. Ai bảo là họ đứng trung lập?

§ Chưa hết. Quý vị có biết ai đạo diễn nhóm Our Voice này không? Trả lời: ông Hoàng Thế Dân, một cán bộ cấp lãnh đạo của VTCC. Ông Dân này được sự ủng hộ nhiệt liệt của một người nằm trong Trung ương Đảng VTCC, ông Hoàng Cơ Định. Cả hai ông Dân và ông Định được sự hỗ trợ nồng nhiệt của ông Phan Thành Long, đại diện VTCC ở Bắc Cali. Toàn thứ gộc không chứ đâu phải giỡn? Cả 3 ông này không những đã ký vào bản tuyên bố của Our Voice mà còn đi vận động ráo riết nữa. Cả 3 ông nằm trên bản tuyên bố đó, riêng ông Phan Thành Long đứng dưới tên thật là Phạm Hoàng Long.

§ Chưa hết. Đọc sơ sơ tên tuổi những người ký vào bản văn này, người ta thấy ít nhất có 12 đảng viên VTCC, nghĩa là hơn 50% số đảng viên còn đang sinh hoạt tại Bắc Cali.

§ Đến đây quý vị có nghĩ như tôi không? Một đằng là một bản văn chống Little Saigon một cách không chối cãi. Đằng khác là 3 ông bự cộng với hơn phân nửa số đảng viên VTCC ở San Jose đã ký vào đó. Chẳng lẽ nào đảng VTCC lại đứng trung lập?

§ Ở đây người ta có thể đưa ra một giả thuyết, và VTCC đã đưa ra giả thuyết này rồi. Họ nói rằng đây là chuyện riêng của một vài cá nhân chống Little Saigon chứ không phải là chủ trương của đảng. Nếu đúng như vậy thì chúng ta phải đặt câu hỏi kế tiếp: nếu chủ trương của đảng là trung lập mà một vài cá nhân đảng viên lại đi ngược lại thì phải có vấn đề trừng phạt, kỷ luật chứ?

§ Cho tới giờ, chẳng thấy VTCC kỷ luật bất cứ ông Dân, ông Định hay ông Long nào, mà chỉ thấy cấm ngặt các đảng viên trong các diễn đàn nội bộ của đảng không được đưa tin và cũng không được thảo luận về chuyện Little Saigon mà thôi.

§ Kết luận? Kết luận là rõ ràng VTCC chủ trương chống Little Saigon. Cải chính để mà làm chi?

Lý lẽ số 2: "Đảng Việt Tân rất mong việc chọn tên này mau chóng đi đến kết quả để cộng đồng người Việt chúng ta tại San Jose có thể tập trung trở lại vào những mục tiêu đấu tranh thật cấp thiết tại quê nhà".

Lại một ngụy luận nữa. Suốt mấy tháng qua, ai mà chẳng thấy VTCC đã bỏ ra bao nhiêu công sức, nhân lực và phương tiện để vận động? Tiền bỏ ra nhiều lắm chứ: nào trang web, nào hội họp, chưa kể đến bao nhiêu bài báo, bao nhiêu chương trình phát tha nh trên các đài, báo do VTCC nắm giữ. Tính ra cũng phải hàng trăm giờ phát t hanh và hàng chục bài báo in ra làm hàng ngàn số mỗi lần. Rồi bao nhiêu công sức vận động nữa. Một đứa vô danh tiểu tốt như tôi đã nhận được ít nhất 20 cái email của những người mà tôi chỉ có thể đoán rằng họ là đảng viên VTCC. Đó là chưa kể đến công sức đi nói chuyện với Madison Nguyễn, Reed, đảng này, đảng nọ, nghiệp đoàn này, tổ chức kia. Nhiều tiền nhiều sức lắm chứ.

Để cuối cùng làm gì? Như VTCC viết: chẳng để làm một trò trống gì có ích cho “những mục tiêu đấu tranh thật cấp thiết tại quê nhà” cả! Hóa ra là các đảng viên như ông Dân, ông Định, ông Long đi ngược lại chủ trương của đảng nữa rồi. Một tội thì còn tha được, hai cái tội nghiêm trọng như vậy thì làm sao tha được? Thế nhưng vẫn chẳng thấy VTCC có kỷ luật gì với các ông này cả.

Kết luận của chúng ta, những người dân ngu cu đen, là gì? Rằng chủ trương của VTCC trong vụ Little Saigon không hề là “đấu tranh cấp thiết tại quê nhà” mà là giựt sập cái tên Little Saigon cho bằng được.

Lý lẽ số 3: “Điều chúng tôi (VTCC) quan ngại là nếu sự việc này kéo dài quá lâu, lằn nứt phân rẽ trong cộng đồng chúng ta sẽ quá sâu, khó có thể hàn gắn lại; và hình ảnh cộng đồng người Việt chúng ta trong mắt giới chức sở tại cũng sẽ giảm dần nét tích cực".

Lập luận này thì tôi phải thú thật: sao họ có thể trơ trẽn đến thế được? Quý vị thử nghĩ xem, nếu thật sự VTCC tha thiết với tình đoàn kết trong cộng đồng người Việt thì chuyện đầu tiên họ phải làm là... đứng về phía cộng đồng, chứ còn đứng đi đâu nữa? Trong vụ Little Saigon này, có quá thừa bằng chứng cho thấy rằng đại đa số người dân Việt mong muốn tên gọi Little Saigon. Dù đo bằng cái thước gì đi nữa, không ai có thể chối cãi được rằng nguyện vọng của người Việt là Little Saigon. Muốn đoàn kết với cộng đồng thì hãy đứng chung với cộng đồng. Chỉ có thế thôi, dễ quá, cần gì phải vòng vo tam quốc?

Nếu tôi mà là người lãnh đạo VTCC, một người có trí khôn tối thiểu và nếu thật sự tôi nghĩ cách tranh đấu của cộng đồng là sai, tôi sẽ nói với cộng đồng: “Chúng tôi ủng hộ lập trường Little Saigon của cộng đồng. Riêng về cách thức tranh đấu, chúng tôi cảm thấy nếu mình đối thoại với Hội đồng Thành phố thì hay hơn và do đó chúng tôi sẽ hỗ trợ cộng đồng ngồi xuống nói chuyện với HĐTP.” Nói thế rồi nếu cộng đồng không đồng ý và cứ muốn tranh đấu theo kiểu của họ thì cứ để yên cho họ làm, hơi sức đâu mà lại thành lập phong trào, mở trang web, rầm rộ vận động chữ ký để... đòi một cái tên khác? Lý luận kiểu gì mà kỳ vậy; thế mà VTCC muốn chúng ta phải tin họ!

Từ mấy năm qua cho đến ngày hôm nay, đảng VTCC đã thụt thò làm đủ mọi chuyện có lợi cho nghị quyết 36 của CSVN. Quý vị không tin? Vậy thì tôi xin kể một vài ví dụ điển hình:

§ năm 2005, VTCC rầm rộ hô hào bà con người Việt khắp thế giới hãy chọn một Ngày Tỵ nạn để đánh dấu vị thế tỵ nạn của chúng ta, nhưng VTCC lại đặt điều kiện là không được chọn ngày 30/4 làm Ngày Tỵ nạn!

§ bất chấp bao nhiêu người phản đối ở trong lẫn ở ngoài đảng, VTCC chỉ thị cho Mạng lưới Tuổi trẻ Lên đường chọn chủ đề “xoá ngăn cách, vượt thử thách” cho đại hội 2006.

§ đài Chân Trời Mới và đài Tiếng Nước Tôi của VTCC phát thanh một loạt những chương trình bôi nhọ chính nghiã VNCH, vinh danh Hồ chí Minh với sự cộng tác của “sử gia” Hà Dương Dực, một bồi bút nổi tiếng nhờ lập trường cộng sản của ông ta.

§ năm nay, cơ sở VTCC ở Anh quốc dẹp lá cờ vàng trong cuộc biểu tình trước toà Đại sứ Trung cộng tại London , để đứng chung dưới một tấm bản đồ Việt Nam màu... hồng. VTCC ở Anh cũng chủ trương không biểu tình trước toà Đại sứ CSVN để phản đối vấn đề Hoàng Sa Trường Sa.

§ bác sĩ Nguyễn Trọng Việt, một ủy viên Trung ương VTCC, nói rằng ông “tâm đắc” với chủ trương đấu tranh chống cộng dưới lá cờ nào cũng được.

§ đại hội thanh niên sinh viên của VTCC tổ chức ở Mã Lai năm nay kêu gọi mọi người về Việt Nam xây dựng "xã hội dân sự" dưới chế độ Cộng sản.

§ và cách đây mới một tuần, ông Đỗ Hoàng Điềm, chủ tịch VTCC lại lên tiếng đính chánh về sự "ngộ nhận" do ông gây ra khi ông tuyên bố trước Quốc hội Hoa Kỳ là vấn đề đối xử phân biệt đối với các cựu quân cán chính Việt Nam Cộng Hoà không còn xảy ra nữa.

Quý vị nghĩ sao? Có quá nhiều sự trùng hợp phải không thưa quý vị? Vấn đề cần được đặt ra ở đây để đảng VTCC phải trả lời cho đồng hương chúng ta được biết: mục đích thật của VTCC ngày hôm nay là gì? Có còn là người quốc gia hay là chủ trương hoà giải hoà hợp với chế độ cộng sản?

Nguyễn Trọng Nghĩa

San Jose: Little Saigon - D-a~ co' 22 ma^~u kha'c nhau. Ki'nh Mo+`i d-o^`ng ba`o va`o d-o'ng go'p y' kie^'n

theo www.vietnamdaily.com

Xem 22 phu+o+'n ta.i d-a^y:

http://www.vietnamd aily.com/ index.php? c=article&p=41506

Mo^.t phu+o+'n tie^u bie^?u mo+'i nha^'t:

LA Times vie^'t ve^` Little Saigon-SJ (3/22/08)

Fight over a name

http://www.latimes.com/news/nationworld/world/la-me-madison20mar20-pg,1,7777242.photogallery?index=1

http://www.latimes.com/news/nationworld/world/la-me-madison22mar22,1,7247201.story?page=1 (LA Times vie^'t ve^` Little SG-SJ 3/22/08).

http://english.vietnamnet.vn/social/2007/06/704114/ (ba`i vie^'t cua? Vie^.t Co^.ng / Vietnamnet no'i ve^` VN Town in US on June 8th, 2007).

http://www.latimes.com/news/nationworld/world/la-me-madison22mar22,1,7247201.story?page=1

Vietnam echoes in a San Jose feud

Selecting a name for a business district sparks emotional debate and tests the mettle of a young councilwoman.

By My-Thuan Tran, Los Angeles Times Staff Writer
March 22, 2008

SAN JOSE -- The protesters gathered outside City Hall, marking another day of anger. They waved South Vietnamese flags, yelled into bullhorns and held signs saying "No Democracy in San Jose." Down the street, a fellow activist was on Day 19 of his hunger strike.

Eighteen floors above the spectacle, Madison Nguyen attended to city business. From her office, the chants of "Down with Madison" or the placards with a slash drawn across her smiling face couldn't be seen or heard. But the repercussions can be felt everywhere in San Jose's Vietnamese community.

Photo Gallery
Fight over a name

Map

Only months earlier, Nguyen was embraced as the beloved daughter of the ethnic community. Now, some constituents are calling her a traitor and communist sympathizer.

"My only intent was to bring a positive image to the Vietnamese," said Nguyen, 33. "I didn't know I was opening up a big can of worms."

San Jose's Vietnamese community has been torn for more than eight months over what to name the city's first Vietnamese shopping district, a decision that might seem mundane if not for the fact that it cuts to the deepest sensibilities in one of the country's largest Vietnamese American communities.

Nguyen's popularity began to plunge when she suggested the area be named Saigon Business District rather than Little Saigon, a name that to many here is a powerful symbol of defiance to the Vietnamese communist regime and one that would link them arm and arm with other Vietnamese enclaves that have adopted the name.

The councilwoman's position -- a compromise selected from half a dozen suggestions -- was taken as an insult.

The street protests that followed underscored again that the rules of politics are different for a Vietnamese American politician, who must navigate the lingering emotions of a community still defined by the Vietnam War.

Even business owners, reporters, and pop singers carefully tiptoe around inferences and innuendo that can cast a person as being soft on communism.

A misstep can launch vocal protests and accusations; reputations can be tarnished. Most bow to the pressure.

Madison Nguyen, however, has played her hand differently. She said she was willing to risk votes and upset constituents to exert her political independence.

It's a risky gambit in places such as San Jose and Orange County, where Vietnamese American politicians rely on the ethnic community as their base and where the mood is colored by the loudest voices.

Fled Vietnam

Like many of her critics, Nguyen escaped Vietnam in the late 1970s. She was 4.

Her family eventually migrated to Modesto, where Nguyen and her eight siblings helped her parents pick cherries and apricots after school. While attending UC Santa Cruz, Nguyen skipped classes to protest with farm workers for higher wages.

Nguyen became a history major and changed her name from Phuong to Madison to honor former president James Madison.

She started a doctoral program studying the evolution of the Vietnamese American community. She won a seat on the Franklin-McKinley school board in San Jose and became the city's first Vietnamese American councilwoman in 2005.

Her eagerness to be independent and to strike compromises has rubbed some the wrong way.

She believes the Vietnamese community is going through "growing pains" and at times lacks an understanding of how local government works, but some see Nguyen as young, immature, failing to be deferential.

"I feel that when [Vietnamese] people look at me, they feel that I am their daughter instead of an elected official," she said.

http://www.latimes.com/news/nationworld/world/la-me-madison22mar22,1,7247201.story?page=1